Mắc nợ trăm triệu lượng bạc, cả triều đình van xin ta đừng chết - Chương 554
Cập nhật lúc: 2024-11-14 15:18:11
Lượt xem: 2
Lúc ấy bọn họ không để tâm, nhưng sau đó...
Hối hận muốn chết!
Hiện tại Tam hoàng tử hỏi chuyện Lưu Uyển Quân, tất cả phụ tá đều nhìn sang, thái độ cung kính hơn trước.
Lưu Uyển Quân cũng là người thâm hiểm.
Khi đó bọn họ không nghe lời cô, cô cũng không cố gắng giải thích.
Cô trơ mắt nhìn Tam hoàng tử giẫm hố, nhìn Tam hoàng tử thất thế, căn bản không ngăn cản, chỉ thờ ơ lạnh nhạt.
Lúc này, thấy tất cả mọi người nhìn mình, Lưu Uyển Quân chậm rãi ngẩng đầu, nhẹ giọng nói...
"Để ta làm trưởng thương hội, như thế nào?"
Trong thoáng chốc, mọi người sửng sốt, người trong phòng đều kinh ngạc. ...
Ngày hôm sau, Lưu Uyển Quân sai người đưa thư cho Dung Chiêu, cô nói cô muốn làm trưởng thương hội, viết rất nhiều trang trình bày lý do.
Vốn tưởng rằng Dung Chiêu sẽ kinh ngạc.
Không nghĩ tới chưa tới một canh giờ liền có thư hồi âm đưa tới, chỉ có một câu...
"Tốt, nếu ngươi nghĩ kỹ, ngươi sẽ là trưởng thương hội."
Lưu Uyển Quân nháy mắt hai mắt phiếm hồng, cô đem tờ giấy này đặt ở ngực, người như thế nào cũng không khóc, lúc này hai giọt nước mắt lăn xuống.
Đêm qua sau khi cô đưa ra đề xuất, biểu ca cùng phụ tá toàn bộ phản đối.
Cô mất cả đêm thuyết phục bọn họ, nhưng cho tới hôm nay, bọn họ vẫn bán tín bán nghi, cảm thấy chủ ý này không đáng tin cậy, Hoàng thượng và văn võ cả triều sẽ không đồng ý.
Nhưng Dung Chiêu không có một khắc chần chờ.
Một canh giờ vừa vặn đủ để bọn họ đưa tin, cũng có nghĩa là Dung Chiêu xem xong, lập tức trả lời cô những lời này, không có bất kỳ chần chờ nào.
Chỉ cần cô xác định, Dung Chiêu sẽ giúp cô.
Thế gian này không còn tri kỉ như Dung Chiêu nữa, Lưu Uyển Quân vốn kiên định, hôm nay càng có dũng khí chưa từng có.
Mà An Khánh Vương phủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-554.html.]
Dung Chiêu nhìn phong thư Lưu Uyển Quân viết, lộ ra nụ cười.
Cô là người nhìn Lưu Uyển Quân trưởng thành, tự nhiên cũng biết năng lực của cô ấy.
Lúc thương hội mới thành lập, khi vị trí trưởng thương hội này được đưa ra, chính là cô chuẩn bị cho Lưu Uyển Quân.
Những khuôn sáo kia là hạn chế của thế gia tử, lại là ánh sáng duy nhất mà nữ tử có thể nhìn thấy trong đêm tối.
Mà sở dĩ cô không nói cho Lưu Uyển Quân, là không xác định Lưu Uyển Quân có hoài bão và quyết tâm này hay không.
Đó không phải là một vị trí tốt để ngồi vào.
Nhưng con đường nữ quan vốn là khó đi.
Vẫn là câu nói kia...
Một số chuyện trên thế gian này luôn phải có người đi làm.
Dung Chiêu rất vui vì Lưu Uyển Quân đưa ra lựa chọn này.
Điều này làm cho cô hiểu được... Không phải cô tình nguyện đẩy các nữ tử đi về phía trước, mà là bọn họ cũng không cam lòng với hiện trạng, đang dốc hết toàn lực chạy về phía trước.
Trưởng thương hội này là một chút ánh sáng trong đêm tối, muốn bắt lấy cần phải trả giá vô số.
Nhưng cô và Lưu Uyển Quân, cùng với các nữ tử phía sau đã chuẩn bị sẵn sàng.
Chiều hôm đó, Dung Chiêu vào cung.
Vĩnh Minh Đế đang tiếp kiến quan viên, cô đợi không bao lâu thì có thái giám đến tuyên cô đi vào.
Dung Chiêu cầm "bản kế hoạch" trên tay, ưỡn n.g.ự.c ngẩng đầu, mang theo nụ cười đi vào ngự thư phòng.
Ngự thư phòng hôm nay chỉ có Vĩnh Minh Đế và thái giám tùy thân.
"Đến rồi à, ngồi đi." Vĩnh Minh Đế đặt bút xuống, khép lại tấu chương, thái giám lập tức đặt một cái đệm đối diện hắn.
Dung Chiêu hành lễ xong, đi qua ngồi xuống.
Vĩnh Minh Đế bảo cung môn mang lên điểm tâm, hắn tựa hồ tâm tình chuyện gì?"
Dung Chiêu cung kính đưa lên bản kế hoạch, cười nói: "Hoàng thượng, thần nghĩ đến kế hoạch kiếm tiền còn hơn cả thương hội, đây là bản kế hoạch, một khi khánh thành, không chỉ lần này mà thiên thu bách đại về sau đều sẽ có ngân lượng cuồn cuộn không ngừng."
Vĩnh Minh Đế cả kinh, lúc này cảm thấy hết sức hứng thú, vươn tay ra đón.