Mắc nợ trăm triệu lượng bạc, cả triều đình van xin ta đừng chết - Chương 461
Cập nhật lúc: 2024-11-13 07:23:22
Lượt xem: 2
Bùi Thừa Quyết thần tình nghi hoặc: "A Chiêu muốn làm gì?"
Bùi Quan Sơn lắc đầu, cũng khó hiểu: "Một cuộc tranh tài ảnh hưởng lớn như vậy, cuối cùng chỉ chọn ra mười bộ quần áo, chỉ bán mười bộ?"
Trương Tam cầm tờ báo, khóe miệng co rút, trong đầu điên cuồng nhảy ra một câu...
"Dung Chiêu rốt cuộc muốn bán đắt bao nhiêu?!"...
Về mấy bộ quần áo còn lại bán như thế nào, tạm thời không ai biết, cũng không có bao nhiêu người để ý, tất cả mọi người đều bị tin tức của Dung Chiêu làm cho nổ tung.
Ong một tiếng, tiếng nghị luận của dân chúng vang lên.
"Có ý gì?"
"Tiêu hủy? Những bộ quần áo đẹp mấy ngày trước, không vào vòng trong nên đều bị tiêu hủy hết rồi???"
"Chưa đâu, trong ba mươi bộ quần áo vào vòng ba chỉ chọn ra mười bộ, còn lại vẫn bị tiêu hủy..."
"Quần áo đẹp như vậy bị tiêu hủy, lãng phí a!"
"Aaa a có một bộ quần áo ta thích không thể tiến vào vòng thứ ba, cứ như vậy bị loại rồi sao?!"
"Dung thế tử sao lại làm như vậy?"...
Đây cũng không phải là quần áo bình thường, đây là những bộ quần áo triển lãm ở trước mặt bọn họ, trong đó có rất nhiều bộ bọn họ còn từng ném hoa lụa.
Quần áo đẹp như vậy lại bị tiêu hủy?
Có bệnh à!
Rất nhiều người đều muốn mắng như vậy, tức giận đến ngứa răng.
Lại nghĩ trong số ba mươi tỉnh phẩm chỉ có thể giữ lại mười bộ, còn lại đều phải bị tiêu hủy...
Mà bọn họ đếm những bộ mình thích, tuyệt đối không chỉ có mười bộ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-461.html.]
Nghĩ thôi đã thấy nghẹt thở.
Ngươi hủy nó làm gì? Ngươi lấy ra bán a!
Quần áo đẹp như vậy, lại vừa mới triển lãm, thậm chí còn chưa kịp mặc lên người đã đem đi tiêu hủy, cho dù bán rẻ, ít nhất cũng có người mua Quần áo không vào vòng trong không phải khó coi, chỉ là những quần áo khác quá đẹp.
"Không được, không thể để chuyện này xảy ra! Chúng ta đi Vân Dung Phường tìm Dung thế tử, ba mươi bộ quần áo này phải giữ lại, không thể tiêu hủy."
"Đúng, không thể tiêu hủy."
"Đi thôi, ta cũng muốn đi."...
Bọn họ đã thấy qua những bộ quần áo này, biết chúng đẹp cỡ nào, đều đã bỏ ra tình cảm, đã ném ra hoa lụa, thậm chí còn đầu tư tiền vào đó, từ tâm lý cảm thấy có liên hệ với những bộ quần áo kia, làm sao có thể trơ mắt nhìn quần áo tốt như vậy bị tiêu hủy?
Vô số dân chúng cầm nhật báo xông đến Vân Dung Phường.
Một vị công tử thế gia nào đó tức đến phát khóc.
"Phong Dẫn rất đẹp, nhưng lại bởi vì là y phục cuối cùng ra sân cho nên số lượng hoa lụa mới không đủ, vậy mà lại bị người ta loại bỏ? Đáng hận!"
Hắn giận đến mức vò đầu, ảo não nói: "Lúc ấy ta nên mua thêm một ít hoa lụa bỏ phiếu cho Phong Dẫn, ai biết thất bại sẽ bị hủy chứ."
Hắn còn tưởng rằng y phục không thể tiến vào vòng thứ ba sẽ được Vân Dung Phường bán rẻ, còn tính toán đến lúc đó mình sẽ nhanh chóng giành mua.
Trăm triệu lần không nghĩ tới, thất bại đồng nghĩa với tiêu hủy.
Người hầu vội vàng an ủi: "Công tử đừng thương tâm, còn quần áo khác mà, người nhìn Cửu Chương Công Tử xem, còn có Thanh Khê, Dao Nga cùng Sở Toán, Hồn Mộng Oanh, những quần áo này đều còn, không bị mang đi tiêu hủy."
Nhắc tới chuyện này, công tử càng tức giận, ôm ngực,"Nhưng vòng tiếp theo chỉ có mười bộ được lưu lại, còn lại đều sẽ bị tiêu hủy, quần áo đẹp như vậy sao có thể tiêu hủy chứ?"
Người hầu không biết an ủi như thế nào.
Hắn có cùng công tử xem trận đấu, tự nhiên cũng biết quần áo tiến vào nhóm ba mươi đều rất đẹp.
Dù là quần áo có hoa lụa ít nhất cũng rất đẹp.
Công tử kia mạnh mẽ đi ra ngoài, nổi giận đùng đùng: "Ta muốn đi hỏi Dung Chiêu vì sao phải tiêu hủy quần áo? Những tú nương kia cam lòng để cho sản phẩm mình tỉ mỉ chế tác ra bị tiêu hủy sao?" Người hầu vội vàng cầm áo choàng đuổi theo.