Mắc nợ trăm triệu lượng bạc, cả triều đình van xin ta đừng chết - Chương 405
Cập nhật lúc: 2024-11-11 08:18:41
Lượt xem: 6
Người thứ ba cũng có chút lai lịch.
Được xưng là Giang Nam đệ nhất tú nương, bởi vì vừa vặn vào cung giúp cung phi may y phục, cho nên cũng báo danh cuộc thi trân phẩm của Vân Dung Phường.
Vị này khỏi nói là vượt qua sơ tuyển.
Dân chúng bình thường sau khi xem qua liền đi xem những nội dung khác, cũng không để ở trong lòng, nhưng hậu viện có rất nhiều nữ tử lại xem đi xem lại nội dung của chuyên mục này, các cô đều cảm thấy hứng thú.
Những tú nương không ngại ngàn dặm xa xôi đến kinh thành tham gia thi đấu, càng làm cho trong lòng bọn họ có ngọn lửa nóng bỏng nói không nên lời.
Trận đấu đang diễn ra tốt đẹp.
Ngày mười lăm tháng mười một, xuất hiện một tin tức làm cho Dung Chiêu khẽ mím môi.
Trắc phi Bạch thị: "Tin tức này có nên đăng trên báo không?"
Dung Chiêu suy nghĩ một chút, nhẹ giọng nói: "Viết đi."
Bạch Nguyệt Hoa có chút chần chờ: "Ba vị hoàng tử liệu có có để ý hay không?"
Vẻ mặt Dung Chiêu không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào, chỉ thản nhiên nói: "Nếu là tin tức khác của Cẩn vương, ba vị hoàng tử có lẽ sẽ để ý, nhưng chuyện này bọn họ sẽ không."
Bạch Nguyệt Hoa không hiểu, nhíu mày: "Nhưng việc này rõ ràng là để Cẩn vương dương danh..."
Giọng Dung Chiêu bình tĩnh: "Là dương danh Cẩn vương còn sống."
Bạch thị sắc mặt lúc này biến đổi, không nói thêm chữ nào, nhẹ nhàng gật đầu, sau đó lập tức chuẩn bị đi tòa soạn báo an bài chuyện này lên trang nhất ngày mai.
Mã Châu tuyết lớn, triều đình muốn phái khâm sai đến Mã Châu cứu trợ thiên tai, Cẩn vương Bùi Hoài Bi tự ứng cử, Vĩnh Minh đế đồng ý.
Sau khi Cẩn Vương trở về, Vĩnh Minh Đế dường như cực kỳ coi trọng hắn, mặc dù chưa từng thường xuyên mang theo bên người, nhưng cũng cho hắn vào triều giống như ba vị hoàng tử.
Có lúc còn hỏi hắn kiến giải, thêm phần nể trọng. Cẩn vương Bùi Hoài Bi mặc dù lớn lên ở chùa miếu, làm người nhân thiện, nhưng hễ không mở miệng thì thôi, mỗi lần mở miệng chỉ nói ít ỏi vài câu lại có thể nói trúng mấu chốt, rất có kiến giải.
Hắn mới trở về bao lâu?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-405.html.]
Hoàng đế đã thập phần nể trọng, đại thần trong triều cũng có rất nhiều người lén lút nói: Cẩn vương có phong thái tiên thái tử, tài cán bản lĩnh đều không thua tiên thái tử.
Mà chỉ cần nhắc tới tiên thái tử, Cẩn vương trong mắt dân chúng chính là người tốt, tự mang hảo cảm.
Nghe nói đã có rất nhiều quan viên bái phỏng phủ Cẩn Vương.
Đây cũng là một chỗ tốt khác của việc phong vương, Cẩn Vương có thể công khai thu nạp nhân tài, bồi dưỡng thế lực, đây là điều mà ba vị hoàng tử khác ghi hận đố kỵ.
Đương nhiên, Cẩn vương từ chối tất cả những người đó.
Nhưng điều này cũng không khiến ba vị hoàng tử buông lỏng cảnh giác, phải biết rằng, những người dám công khai đến nhà đều là những người không đáng tin cậy, trong bóng tối rốt cuộc có bao nhiêu người đầu nhập vào Cẩn Vương, cũng chỉ có Cẩn Vương tự mình biết.
Hôm nay Cẩn vương tự thỉnh cứu nạn...
Sợ chính là lúc ba vị hoàng tử hạ thủ với hắn!
Hoàng đế càng coi trọng, bọn họ lại càng muốn g.i.ế.c c.h.ế.t Cẩn Vương, một hoàng tôn giống tiên thái tử, bọn họ ai dám lưu lại?
Vạn nhất Vĩnh Minh Đế bởi vì nhớ thương tiên thái tử, trực tiếp đem ngôi vị Hoàng đế truyền cho hắn thì sao?
Cứu trợ thiên tai...
Thật là cơ hội tốt, tùy tiện xảy ra chuyện ngoài ý muốn liền có thể lấy mạng người, hơn nữa còn là vì nước hy sinh, có chút giống tiên thái tử năm xưa.
Cẩn vương vốn là "điểm xấu", xui xẻo một chút ngược lại cũng bình thường.
Đây cũng là nguyên nhân Dung Chiêu nói ba vị hoàng tử sẽ không để ý.
Bọn họ nếu không muốn Bùi Hoài Bi còn sống trở về, vậy sẽ công khai nói cho dân chúng... Cẩn vương đi cứu trợ thiên tai.
Phỏng chừng lần tiếp theo nhận được tin tức của Cẩn vương, sẽ là "Cẩn Vương vì nước hy sinh" Dung Chiêu ngồi trong thư phòng, không nhúc nhích, vẻ mặt tựa hồ rất bình tĩnh, nhưng một lát sau cô khẽ thở dài.
Năm ngày sau.
Ngày Cẩn vương rời kinh có lướt ngang qua xe ngựa của Dung Chiêu.