Mắc nợ trăm triệu lượng bạc, cả triều đình van xin ta đừng chết - Chương 382
Cập nhật lúc: 2024-11-10 10:43:21
Lượt xem: 9
Bởi vậy, cũng có người nói...
"Thì ra Ngũ hoàng tử lại tuấn tú như vậy, cũng không biết ai có diễm phúc trở thành Ngũ hoàng tử phi?"
"Bộ quần áo này càng tôn lên nét đẹp của hoàng tử, thật sự rất đẹp."
"Công tử thế vô song chính là ý này."
"Ngũ hoàng tử không hổ là hoàng tử, quả nhiên khí độ bất phàm, cũng không biết Cẩn vương mới hồi cung trông như thế nào?"...
Có người thổ lộ với Dung Chiêu, tự nhiên cũng có người thổ lộ với Ngũ hoàng tử, khi có người ném ra đóa hoa đầu tiên, những người đã sớm chuẩn bị hoa hai bên đường cũng ném theo.
Bầu không khí lên cao trào, mọi người đều tham dự náo nhiệt.
Đương nhiên, trong này có bao nhiêu người là được Dung Chiêu nhờ cũng không quan trọng, chỉ cần khiến cho không khí nóng hơn, sau này ắt sẽ trở thành thường lệ.
Mùa đông rất ít hoa, hoa thật chỉ có mai vàng, những thứ khác đều là hoa lụa.
Bùi Khâm dưới sự chú ý của vạn người, bước từng bước chậm rãi thong dong.
Mà cũng thật đúng lúc, hôm nay còn có một người khác cũng đi trên phố.
Đó là một gã công tử trẻ tuổi, đoán chừng là con trai của hương thân nhà ai, dáng dấp dầu mỡ, mặc trường sam chuyển sang màu xanh, bắt chước Dung Chiêu hôm qua cưỡi ngựa đi trên đường.
Quần áo cũng là bắt chước Dung Chiêu.
Hiển nhiên là có người si mê bộ quần áo kia, nhưng không móc nối được quan hệ nhờ Vân Dung Phường làm, vì thế dứt khoát để tú nương trong nhà tự làm.
Có thể làm ra nhanh như vậy, gia đình hắn cũng rất có tài lực.
Nhưng mà...
Bắt chước ai không bắt chước, nhất định phải đi bắt chước Dung Chiêu?
Thoạt nhìn quả thật rất giống bộ quần áo của Dung Chiêu hôm qua, nhưng nhìn kỹ... Trời ạ, đây mà là bắt chước? Tướng mạo dầu mỡ, miễn cưỡng cũng coi như không tệ, nhưng có thể so sánh với Dung Chiêu sao? Chẳng khác gì mây trên trời và bùn dưới đất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-382.html.]
Phàm là người hôm qua từng gặp Dung Chiêu, hôm nay đều cảm thấy tên công tử này có chút cay mắt.
Lại nhìn bộ quần áo kia, đúng là cũng tương tự vài phần, nhưng thực tế lại khác nhau một trời một vực, đại khái hắn chỉ nghe trên báo miêu tả lại, cho nên sản phẩm làm ra hoa văn thô ráp, chỉ giống ba đến năm phần, màu nhuộm cũng có chút loang lổ, không được tự nhiên.
Nếu không có hình tượng như châu như ngọc của Dung Chiêu hôm qua, người này ăn mặc như vậy cũng coi như không tệ, nhưng có hàng thật ở trước mắt, hàng nhái thật sự thảm không nỡ nhìn.
Huống hồ...
Hôm nay còn có một ví dụ rõ ràng đối lập.
Ngũ hoàng tử Bùi Khâm dắt ngựa, dáng dấp đỉnh đạc khí phách đi tới, một thân y phục này cùng hàng nhái hình thành đối lập rõ ràng. Quả thực làm cho người ta không muốn nhìn nhiều.
Ánh mắt Bùi Khâm sắc bén, khí phách uy nghiêm lạnh lùng quét qua, người nọ lập tức ngồi không vững.
Chung quanh, tiếng ồn ào lập tức vang lên.
"Tránh ra đi, xấu quá."
"Bắt chước Dung thế tử, tên này nghĩ gì thế không biết?"
"Chậc chậc, thêu chiêu bài Vân Dung Phường lên người mình, đúng là nhục nhã cho Vân Dung Phường!"
"Còn không phải sao, xem ra đồ của Vân Dung Phường thật sự không thể bắt chước, khác biệt cũng quá lớn đi."...
Người nọ vốn phát hiện mình đụng hàng Ngũ hoàng tử, trong lòng đã lộp bộp không yên.
Lúc này lại bị những tiếng trào phúng chung quanh bao phủ, mặt mũi đỏ bừng, hai tay run rẩy, quay đầu ngựa mặt xám mày tro bỏ chạy.
Trong nhã gian, Quan Mộng Sinh trào phúng nói: "Đúng là trò cười, bắt chước cũng khó coi quá rồi."
Vừa nói xong, những người khác nhất thời bàn tán.
"Đúng vậy, loại tiểu nhân vật không biết từ đâu xuất hiện này sao có thể học được phong thái của Dung Chiêu hôm qua?"
"Có Dung Chiêu và quần áo Vân Dung Phường trên người Ngũ hoàng "Còn đem chiêu bài Vân Dung Phường của người ta thêu lên người mình, mất mặt muốn chết."
"Ai, quần áo đẹp nhường này, không biết mấy ngày nữa mới tới lượt ta mặc?"