"Rõ ràng chỉ là chuyện nữ biên tập tòa soạn báo, Dung thế tử nhắc tới Bắc Yến, Tây Bát và đại lục hải ngoại?"
"Trên triều, há là nơi Dung thế tử thể bậy?"...
Vinh vương vuốt râu, mỉm : "Chư vị đại nhân đừng tức giận, bản vương hứng thú với lời Dung thế tử , thử ."
Du vương: "Dung Chiêu còn trẻ, chút lỗ mãng cũng thể hiểu , chư vị đại nhân cần gì tức giận?"
Có giẫm lên Dung Chiêu, cũng giúp cô.
Trên triều vốn hỗn loạn, một đề tài cũng thể lập tức dẫn phát cãi vã, các triều thần nắm giữ thái độ bất đồng, dõng dạc sục sôi oán hận lẫn .
Cục diện như thường xuyên phát sinh, Vĩnh Minh Đế nhíu chặt mày.
Ngay đó, chậm rãi mở miệng: "Đừng cãi , vẫn nên chuyện tòa soạn báo ."
Đây mới là mấu chốt của triều hội !
Trần Ngự Sử ánh mắt chuyển, hít sâu một , đem mũi nhọn nữa chỉ hướng Dung Chiêu: "Dung thế tử, chớ tranh luận đại lục mới , rõ ràng chỉ là tòa soạn của ngươi tuyển nữ biên tập, tại ngươi xa như , còn đến tận biên cương lãnh thổ?"
Trên mặt tràn đầy trào phúng.
Dung Chiêu một cái, chỉ lắc đầu, trả lời.
Cô mở một trang mới, gậy trúc gõ gõ trang giấy, tiếng gõ nhẹ nhàng kéo suy nghĩ của trở về.
Trang là vô con .
Mặc dù Dung Chiêu rốt cuộc gì, nhưng lúc tất cả đều cô, nhiều chuẩn tiếp tục bới móc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-336.html.]
Trên triều, chiến ý tràn đầy.
Dung Chiêu nhẹ giọng : "Đây là thông tin mà hỏi Hộ bộ, căn cứ ghi chép, thời kỳ tiền triều hưng thịnh, lượng nhân khẩu một đạt tới ba ngàn vạn, hậu kỳ tiền triều chiến loạn nhiều năm, nhân khẩu giảm mạnh, triều Đại Nhạn mới thành lập, đếm cẩn thận cũng tới ngàn vạn !" Tiền triều hậu kỳ một mực chiến loạn, triều Đại Nhạn đoạt thiên hạ trở thành tân triều, cũng là triều đại thành lập dựa vô mạng , biên giới uy hiếp, mà nhân khẩu cũng đang biến mất.
"Đó là nhân khẩu khi tân triều mới thành lập." Trương thừa tướng mặt chút đổi.
Dung Chiêu gật đầu, đồng ý: " , đây là liệu lúc mới thành lập, hiện giờ Đại Nhạn hưng thịnh, nhân khẩu gia tăng hơn ngàn vạn."
Cô lật sang trang tiếp theo, đây cũng là trang cuối cùng, đơn giản, bản đồ ở trang cộng với dân của triều Đại Nhạn đặt cùng một tấm bản đồ.
Cô ngẩng đầu, đôi mắt phượng thâm thúy, nốt ruồi đỏ khẽ nhúc nhích, giọng bình tĩnh mà khí phách, đưa kết luận cốt lõi...
"Chư vị đại nhân, thế giới rộng lớn như , của triều Đại Nhạn còn lâu mới đủ, bởi mỗi một con dân của triều Đại Nhạn đều xuất lực vì triều Đại Nhạn, câu nệ nam nữ."
Con nho nhỏ, vòng tròn bản đồ rộng lớn, hình thành đối lập rõ ràng cho lòng chấn động.
Trên triều nhất thời yên tĩnh.
Dung Chiêu lời sai, cô nam nữ bình đẳng gì đó, cho nữ tử quyền lực vân vân, đây là triều đình, là hoàng quyền, cũng là thiên hạ của nam nhân.
Bọn họ thể chỉ dùng mấy chữ tổn hại thể diện đem nữ tử nhốt ở trong nhà, những lời như cho phép nữ tử khỏi nhà... Căn bản bất kỳ tác dụng.
Cho nên Dung Chiêu dùng nhiều trang PPT như cho bọn họ ...
Thế giới quá lớn, quá ít, nữ tử cũng nên vì quốc gia xuất lực.
Đương nhiên, lời cũng phản bác.
Chu đại nhân nhẹ một tiếng, là thứ nhất trào phúng : "Nữ tử thể vì nước xuất lực gì?"
Dung Chiêu , vẻ mặt lạnh lẽo, thanh âm sắc bén: "Từ nhỏ đến lớn, nữ tử thể nhiều chuyện, chuyện xưa của nữ chưởng quỹ Thanh Châu Hứa Như chư vị đều chứ? Năm đó Đại Nhạn gặp họa, Hứa chưởng quỹ phát cháo miễn phí, gom góp tiền từ thiện, cứu sống hơn ngàn , Hoàng thượng còn khen thưởng nghĩa cử của Hứa chưởng quỹ "