Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mắc nợ trăm triệu lượng bạc, cả triều đình van xin ta đừng chết - Chương 272

Cập nhật lúc: 2024-11-04 15:47:12
Lượt xem: 15

Đương nhiên, phong thư này là lặng lẽ đưa tới.

Ngoại trừ phong thư kia của Lưu Uyển Quân, những thiếp mời khác Dung Chiêu đều chỉ trả lời một câu: Đa tạ quan tâm, Chiêu mạnh khỏe.

Chỉ nhiêu đó đã trả lời hết cả buổi chiều.

Ăn cơm trưa xong, Dung Chiêu đi đến thư phòng.

Trắc phi hai chân mềm nhữn, cầm một tờ giấy, đi đường lắc lư như sắp ngã, hai mắt xanh đen, ngón tay cũng đang run rẩy.

Vừa thấy Dung Chiêu, giọng bà khàn khàn: "Thế tử, hoàn thành rồi."

Hai mắt Dung Chiêu sáng lên, tiến lên vài bước đỡ trắc phi, vẻ mặt quan tâm: "Trắc phi, thật sự là vất vả cho ngươi rồi, mau mau đi nghỉ ngơi, A Chiêu nhất định mau chóng giúp Trắc phi chứng minh bản thân, không để cho nỗ lực của Trắc phi uổng phí!"

Khóe miệng Bạch thị lập tức giương lên, ánh mắt cũng bừng sáng.

Bà nắm c.h.ặ.t t.a.y Dung Chiêu: "Nhất định phải giúp ta chứng minh..."

Dung Chiêu trịnh trọng gật đầu.

Bạch thị dựa người vào tiểu nha hoàn, suy yếu nói: "Mau đỡ ta đi ngủ, dặn hạ nhân không được quấy rầy ta!"

Dung Chiêu cúi đầu nhìn thứ trên tay, hài lòng gật đầu.

Rất tốt, trắc phi quả nhiên có tài.

Cầm tờ giấy này, Dung Chiêu cao hứng đi ra khỏi An Khánh Vương phủ tới Phúc Lộc Hiên.

Đến lúc chính thức gặp mặt ba vị hoàng tử lôi kéo đầu tư rồi.

Trước khi lên xe ngựa, Dung Chiêu theo bản năng liếc mắt nhìn phu xe, phu xe mới thay là người có chút thân thủ, lúc này thấy Dung Chiêu nhìn hắn, lập tức lộ ra vẻ mặt tươi cười lấy lòng.

Dung Chiêu gật đầu, thu hồi tầm mắt.

Cô cúi đầu, không thấy rõ cảm xúc trong mắt. ...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-272.html.]

Phúc Lộc Hiên.

Dung Chiêu và ba vị hoàng tử hẹn ăn cơm tối, nhưng ba vị hoàng tử thế nhưng người sau đến sớm hơn người trước.

Ngũ hoàng tử ăn cơm trưa xong liền tới, Tam hoàng tử nửa buổi chiều tới, Nhị hoàng tử cũng tới Phúc Lộc Hiên trước một canh giờ. Ba người chờ Dung Chiêu trong một căn phòng ở Phúc Lộc Hiên.

Tuy nói ba người là huynh đệ, ngoài mặt cũng là huynh đệ hòa thuận, nhưng bên trong lại cắn xé lẫn nhau, cho nên bọn họ không đợi ở trong phòng, ngược lại chờ ở sân thượng.

Ngũ hoàng tử ngồi trên xích đu, Nhị hoàng tử ngồi trên ghế, vẻ mặt lạnh lùng xa cách, Tam hoàng tử dựa vào tường hoa nhìn về hướng An Khánh Vương phủ.

Tam hoàng tử Bùi Ngọc cười lạnh: "Hẹn chúng ta gặp mặt lại để ba vị hoàng tử chờ hắn, thế tử An Khánh Vương phủ này mặt mũi thật lớn!"

Bùi Khâm liếc mắt, trào phúng: "Hoàng huynh thật là, rõ ràng là chúng ta tới sớm, đâu phải Dung Chiêu bảo chúng ta chờ?"

Bùi Ngọc nghe vậy, tức giận nghiến răng: "Ngươi và Dung thế tử kia quan hệ rất tốt sao? Còn lên tiếng nói đỡ cho hắn."

Bùi Khâm cười lộ hai hàm răng trắng: "Đúng vậy, ta có quan hệ tốt với Dung thế tử."

Bùi Ngọc nhìn đi chỗ khác, ánh mắt chán ghét, không muốn để ý đến hắn.

Nhị hoàng tử Bùi Tranh luôn trầm mặc ít nói, chỉ thản nhiên buông một câu: "Dung thế tử cùng lúc hẹn ba người chúng ta, cũng không biết là có lời gì muốn nói."

Bùi Ngọc lập tức châm chọc: "Lúc trước hắn thiếu chút nữa bị ám sát, vất vả lắm mới giữ được mạng, hôm qua vừa mới hồi kinh, hôm nay đã ra ngoài hoạt động, cũng không sợ lại có người ám sát hắn."

Ánh mắt Bùi Khâm lạnh xuống, gắt gao nhìn Bùi Ngọc: "Chẳng lẽ thích khách là người của Tam hoàng huynh?"

Hắn vừa mới nhận định Dung Chiêu là Ngũ hoàng tử phi của mình, đã có người xuống tay với Dung Chiêu, thật sự làm cho người ta tức giận.

Bùi Khâm chỉ hoài nghỉ hai ca ca của mình.

Bùi Ngọc tức giận: "Đừng nói lung tung, ta còn muốn nói chuyện Dung Chiêu là ngươi làm!"

Bùi Khâm: "Ta tuyệt đối sẽ không ra tay với A Chiêu."

Bùi Tranh nhìn Bùi Khâm, trong mắt hiện lên nghi ngờ, cụp mắt, nhàn nhạt thăm dò: "Ngũ đệ có hảo cảm sâu đậm với Dung thế tử, tan rã trong không vui còn có thể nói giúp hắn như thế."

Bùi Khâm lắc đầu, thể thốt phủ nhận "Ngày đó chỉ là tin đồn, bản hoàng tử và Dung thế tử quan hệ rất tốt, làm gì có tan rã trong không vui?"

Loading...