Bây giờ cô thể báo thù ?
Không thể, như , cô chỉ cần để cho hung thủ dám, cũng thể g.i.ế.c cô là .
Báo thù là chuyện khi thực lực.
Vô Danh sửng sốt.
Sau một lúc lâu, giọng khàn khàn: "Ngươi thể cùng mạng ngươi và ngươi hận, chung sống hòa bình?"
Hắn như nghĩ đến gì đó, trong mắt cảm xúc nồng đậm, ngón tay nắm quần áo, đầu ngón tay trở nên trắng bệch.
Dung Chiêu giật giật khóe miệng: "Vì thể? Ta còn thể với bọn họ. Vô Danh, thực lực mới thể quyết định quyền lên tiếng, chúng hiện giờ đủ thế lực để kiêu ngạo, chỉ một chữ... Nhẫn."
"Nhẫn?" Vô Danh nhẹ nhàng lặp chữ , ánh mắt phiêu tán.
Dung Chiêu: "Nụ hôm nay chắc là đao của ngày khác, ngươi mới " ngươi hận" là ai, nhưng ngươi giống , chỉ sợ cũng sức phản kích ?"
Vô Danh , hiển nhiên là ngầm thừa nhận.
Dung Chiêu một nữa đặt đầu lên đầu gối, khóe miệng giật giật, thanh âm nhẹ nhàng: "Huống hồ, ai với khác là chuyện ? Cục diện hiện giờ của ba vị hoàng tử cũng hỗn loạn, ở giữa chạy tới chạy lui, để cho bọn họ tranh đấu kịch liệt hơn một chút... cũng thể..."
Âm thanh nhỏ dần.
Vô Danh đắm chìm trong suy nghĩ, trong đầu lặp lặp câu của Dung Chiêu... Nụ hôm nay chắc là đao của ngày khác.
Vô Danh tự nhận từ nhỏ thông tuệ, sư phụ từng 'hổ phụ sinh hổ tử', mà phụ là cực kỳ thông minh.
đến cùng còn trẻ, trong lòng thù hận và giận dữ nén , khó thể bình tĩnh đối mặt.
Dung Chiêu còn nhỏ tuổi hơn , thể một lời đánh thức .
Vô Danh lẩm bẩm: "Nụ hôm nay chắc là đao của nnàv khác " Hít sâu một , Vô Danh thu hồi suy nghĩ, lúc phát hiện Dung Chiêu an tĩnh đầu gối, gần như động tĩnh.
Như dự cảm , Vô Danh biến sắc, mạnh mẽ dậy, để ý vết thương , nhẹ nhàng kéo mặt Dung Chiêu gần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-260.html.]
Dung Chiêu nhắm hai mắt, hai má ửng hồng.
"Dung Chiêu, Dung Chiêu!" Vô Danh hô hấp dồn dập, trong mắt tràn đầy lo lắng.
Dung Chiêu trả lời.
Vô Danh vươn tay sờ đầu cô, nhiệt độ nóng hổi truyền đến, mặt Vô Danh lộ vẻ kinh hãi.
Mấy ngày đường mệt nhọc, đuổi giết, thương, tuyết rơi nhiệt độ thấp... Thân thể Dung Chiêu chống đỡ , cuối cùng sốt.
Mà đây thể nghi ngờ là tình huống nguy hiểm nhất hiện tại.
Không chần chờ, Vô Danh lập tức cõng cô lên lưng khỏi rừng.
Không thể đợi thêm nữa.
Nếu Tạ Hồng kịp chạy đến, Dung Chiêu thể sẽ chết.
Mà nghĩ tới kết quả , Vô Danh tay nắm chặt, bước chân nhanh hơn, tối nay tuyết rơi dày, ánh trăng nhàn nhạt rải tuyết, hơn nữa Vô Danh mắt , miễn cưỡng thể thấy rõ phương hướng.
Hắn lựa chọn trở về xe ngựa.
Trong đó thuốc Dung Chiêu lấy từ chỗ các đại phu quý tộc, thuốc nào cũng .
Vết thương Vô Danh vốn băng bó nứt , m.á.u tươi chảy xuống,"tí tách tí tách" rơi trong tuyết.
Bước chân Vô Danh chút lảo đảo, nhưng càng lúc càng nhanh.
Từng bông tuyết rơi đầu Dung Chiêu, mặt Vô Danh, nhiệt độ lạnh như băng tựa hồ thể mang ấm áp , gió lạnh thổi qua, m.á.u tươi nhỏ xuống nhanh hòa cùng một thể với tuyết, chỉ để một vệt đỏ.
Dung Chiêu ngả đầu lên cổ Vô Danh, vô lực cúi xuống, Vô Danh thường xuyên nghiêng đầu chạm mặt Dung Chiêu.
Nhiệt độ nóng bỏng cho sợ hãi, cho thở phào nhẹ nhõm.
Hắn sợ lưng trở nên lạnh lẽo. Vô Danh dám nghĩ nếu Dung Chiêu c.h.ế.t , rốt cuộc còn thể sống sót .
Tiếng bước chân đạp mặt tuyết rõ ràng, vang vọng trong đêm đen.