Mắc nợ trăm triệu lượng bạc, cả triều đình van xin ta đừng chết - Chương 256
Cập nhật lúc: 2024-11-03 09:08:45
Lượt xem: 18
"Á..." Dung Chiêu đau đến nhe răng trợn mắt, nốt ruồi son trên gương mặt tái nhợt như đang nhảy nhót.
Sau một lúc lâu, thanh âm của cô khàn khàn: "Trở về liền thuê một trăm cao thủ!"
Cô thật sự không biết triều Đại Nhạn còn có sát thủ, cũng không nghĩ tới có người động thủ với mình.
Cái c.h.ế.t của một thế tử mang đến ảnh hưởng rất lớn, càng đừng nói cô bây giờ còn có Phúc Lộc Hiên và Phúc Lộc Trang, ngay cả An Khánh Vương cũng không nghĩ tới có người sẽ ám sát cô.
Bởi vì cô nữ cải nam trang, nhiều năm như vậy, An Khánh Vương chỉ an bài cho cô hai người hầu, mà một tên còn đã bị xử lý.
Người đi theo bên cạnh rất có khả năng phát hiện thân phận của cô, mà nếu thân phận của cô bại lộ, đó chính là tai ương ngập đầu, cho nên nếu không phải người cực kỳ tín nhiệm, An Khánh Vương không đưa người đến chỗ cô.
Vốn dĩ ở trong kinh còn có vài hộ vệ, nhưng hơn phân nửa đều là để trang trí, Dung Chiêu đã sớm không mang theo bọn họ, an bài cho bọn họ những chuyện khác, lần này ra ngoài tự nhiên cũng không mang theo.
Nhưng tuyệt đối không nghĩ tới...
Suýt nữa bỏ mạng ở đây.
Hôm nay nếu không phải Vô Danh có ẩn giấu thực lực, cô tuyệt đối không có khả năng sống sót.
Đúng là cô đã sơ suất, việc này cũng cảnh tỉnh cô, ở triều đại này cần phải tuyệt đối cẩn thận.
Vô Danh: "..." Một trăm tên...
Được thôi, thế tử vui là được.
Dung Chiêu chậm rãi thả ống tay áo xuống, da thịt của cô trắng nõn như ngọc, không có một sợi lông tay, căn bản không giống cánh tay nam tử, cũng may cả cánh tay toàn bộ là máu, Vô Danh lại chỉ lo xử lý vết thương, không chú ý những thứ khác.
Lúc này Dung Chiêu thả ống tay áo xuống, lại hất cằm về phía hắn: "Vết thương của ngươi thì sao?"
Vô Danh: "Ta tự mình làm..."
Dung Chiêu: “ Tự ngươi có thể làm được gì nhanh lên: lát nữa coi chừng mất m.á.u quá nhiều."
Những vết thương này rất nguy hiểm, bọn họ dùng tro gỗ cũng chỉ là tạm thời xử lý, còn phải chờ Tạ Hồng dẫn người tới đón bọn họ, giao cho đại phu trị liệu.
Vô Danh dừng một chút, rốt cuộc vẫn học theo cô để lộ ra cánh tay
Dung Chiêu lập tức nhíu mày, thương thế quá nặng, chỉ là vết đao đã có hai cái, hơn nữa một cái trong đó còn sâu hơn cô, sau khi bị thương, hắn vẫn phải chiến đấu kịch liệt, những vết thương này bị biến dạng không nhìn ra hình thù.
Cô hít sâu một hơi, cẩn thận xử lý cho hắn.
Trước tiên dùng áo lót sạch sẽ lau đi vết m.á.u trào ra, sau đó nhẹ nhàng rắc tro gỗ.
Toàn bộ quá trình, sắc mặt cô khó coi.
Vô Danh không quan tâm những đau đớn này, nhưng nhìn mặt Dung Chiêu, chẳng biết tại sao khi Dung thế tử sắc mặt khó coi nhìn miệng vết thương của hắn, trong lòng hắn ngược lại mơ hồ cao hứng.
Lại nhìn ngón tay mảnh khảnh của đối phương trên cánh tay mình, miệng vết thương có chút ngứa ngáy.
Vô Danh mím môi, ánh lửa chiếu rọi, hai tai ửng đỏ.
Sau khi xử lý vết thương trên cánh tay, những vết thương nhỏ khác đều bị bỏ qua, Dung Chiêu nhìn về phía sau thắt lưng hắn, nơi đó còn đang chảy m.á.u tươi, không biết là bị thương khi nào, nhưng không thể nghi ngờ là vô cùng nghiêm trọng.
Dung Chiêu: "Cởi quần áo ra, xử lý vết thương sau thắt lưng."
Vô Danh hơi khựng lại, không nhúc nhích.
Dung Chiêu kỳ quái nhìn hắn, nhướng mày: "Đều là đàn ông, ngươi làm gì phải xấu hổ?"
Vô Danh: "...".
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-256.html.]
Hắn hít sâu một hơi, chậm rãi cởi quần áo.
Dung Chiêu lại nhướng mày, nếu không phải trường hợp không đúng, cô còn rất muốn huýt sáo.
Tiểu tử này tuổi không lớn, nhìn cũng gầy, không nghĩ tới dáng người vô cùng tốt, rắn chắc hữu lực, nhưng cũng không phải cơ bắp khoa trương mà là rắn rỏi vừa đủ, ẩn hiện trập trùng, cực kỳ đẹp mắt.
Tất nhiên đây không phải là lúc để thưởng thức. trên thắt lưng này rất nghiêm trọng, lông mày của cô lại nhíu chặt,"Từ từ nằm xuống, vết thương trên thắt lưng ngươi rất nặng, nằm xuống thì đừng cử động nữa."
Vô Danh không nhúc nhích.
Dung Chiêu nhíu mày, trực tiếp ra lệnh: "Nằm xuống!"
Hôm nay hai lần "nằm xuống", một lần Vô Danh bảo Dung Chiêu phối hợp, Dung Chiêu phối hợp vô cùng tốt, bảo trụ được tính mạng.
Còn có một lần chính là hiện tại, Dung Chiêu bảo Vô Danh phối hợp.
Vô Danh không tình nguyện chậm rãi nằm xuống, quần áo trải ở phía dưới, hắn hiển nhiên cảm thấy có chút không được tự nhiên, cả người đều cứng đờ.
Mà Dung Chiêu không nói gì nữa, an tĩnh xử lý.
Vết thương rất sâu.
Cô hiện tại ngóng trông Tạ Hồng nhanh chóng dẫn người đến, nếu không cô sợ tiểu tử này sống không nổi.
Nhận thức như vậy làm cho tâm tình cô có chút nặng nề.
Vô Danh đưa lưng về phía cô, lại không nghe thấy âm thanh, không hiểu sao có chút bối rối, giọng hắn nhẹ nhàng: "Ngươi đang suy nghĩ gì?"
Dung Chiêu mặt không chút thay đổi: "Ta đang nghĩ ngươi thật không đơn giản, vết thương nặng như vậy cũng không kêu một tiếng."
Lỗ tai Vô Danh giật giật, thanh âm từ tính trả lời: "... Tạm thôi, vết thương trước kia của ta còn nghiêm trọng hơn lần này nhiều."
Dung Chiêu rắc tro gỗ lên, cẩn thận dùng vải quấn lại cho hắn, trong miệng thờ ơ dời đi sự chú ý...
"Ngươi thật sự rất thần bí, tuy nói lúc trước chỉ là suy đoán, nhưng hiện tại ta chắc chắn thân phận của ngươi không tầm thường, một phu xe không có khả năng một chọi bốn sát thủ."
Tuy rằng những sát thủ kia là tìm Dung Chiêu, nhưng cũng bại lộ công phu Vô Danh rất cao, thâm tàng bất lộ.
Người như vậy tuyệt đối không phải là phu xe đơn giản.
Làm phu xe nửa năm, đúng là khuất tài.
Vô Danh nghe vậy không nói gì.
Dung Chiêu thắt nút cho miếng vải băng bó vết thương, nói tiếp: "Cho nên nói đi, ngươi lẻn vào An Khánh Vương phủ rốt cuộc là vì cái gì? Nể tình ngươi có ân cứu mạng với ta, ta có thể giúp ngươi." Cô còn đang thăm dò lai lịch của hắn.
Vô Danh trầm mặc một lát.
Lập tức, thanh âm hắn khàn khàn mở miệng: "Lúc trước không phải ngươi giữ ta lại sao?"
Dung Chiêu: "..."
Hình như đúng là vậy.
Lúc trước Vô Danh là đưa Tuân đạo trưởng tới An Khánh Vương phủ, sau đó Tuân đạo trưởng được giữ lại, Tuân đạo trưởng liền kéo theo Vô Danh, Dung Chiêu không chần chờ, trực tiếp đem Vô Danh giữ lại làm phu xe.
Nói như vậy, thật đúng là cô chủ động giữ hắn lại.
Nhất thời, Dung Chiêu có chút không được tự nhiên.
Cô ho khan một tiếng, nói sang chuyện khác: "Vết thương của ngươi vô cùng nghiêm trọng, không được cử động lung tung."