Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mắc nợ trăm triệu lượng bạc, cả triều đình van xin ta đừng chết - Chương 227

Cập nhật lúc: 2024-11-01 07:57:45
Lượt xem: 11

Dương công tử cũng không quan tâm thái độ của phụ thân là gì.

Đột nhiên hai mắt hắn rưng rưng, trịnh trọng gật đầu.

Chuyện hắn làm sao có thể là vô dụng chứ?

Dân chúng nhớ rõ chuyện bọn họ đã làm, cảm kích bọn họ, nguyện ý vì bọn họ đưa lên Vạn Dân Thư...

Trợ giúp bách tính, kinh doanh Đoàn Đoàn cũng không phải là chuyện tốn công tốn sức, mà là vì nước vì dân, thiên hạ này cuối cùng vẫn thanh minh, triều đình này cuối cùng không phải là một đầm nước đọng.

Tâm trạng không yên đột nhiên kiên định.

Không chỉ hiện tại, cho dù tương lai vào triều làm quan cũng phải nhớ rõ... chuyện làm vì dân chúng chưa bao giờ là không có ý nghĩa.

Thế gian này cũng không phải chỉ chứa được quan viên khéo đưa đẩy.

Nếu muốn triều đình không đục ngầu, thiên hạ thanh minh, thì phải cố gắng nhiều hơn nữa!...

An Khánh Vương phủ.

Dung Vĩ cổ quái nhìn Dung Chiêu, ánh mắt hồ nghi: "Con đã sớm biết sẽ như vậy?"

Đoàn Đoàn có Vạn Dân Thư bảo hộ, Hoàng đế đã quyết định, đương nhiên trước tiên phải báo tin tức cho dân chúng, nói cho dân chúng biết Hoàng thượng là Thiên tử yêu dân.

Cũng bởi vậy, hiện giờ toàn bộ kinh thành đều biết không ai có thể đả động kế hoạch Đoàn Đoàn. Mà các cổ đông trong kế hoạch Đoàn Đoàn đều là thanh niên tài tuấn do Hoàng đế chính miệng tán dương.

Lại liên tưởng đến sự bình tĩnh lúc trước của Dung Chiêu, Dung Vĩ rất khó không hoài nghi có phải cô đã chuẩn bị trước hay không.

Dung Chiêu bưng chén trà lên, vân đạm phong khinh,"Không phải con đã nói không cần lo lắng rồi sao?"

Dung Vĩ: "..." Ai biết con vững như vậy đâu?!

Ông chậm rãi ngồi xuống bên cạnh, rõ ràng là còn có chút chưa lấy lại tinh thần.

Dung Chiêu thấy vậy, nhớ tới ông là cha mình cho nên đành giải thích cặn kẽ: "Kế hoạch Đoàn Đoàn khẳng định không kiếm được bao nhiêu tiền, vậy dứt khoát định vị nó là phục vụ dân chúng chứ không phải kiếm lời." Tiền và danh, dù sao cũng phải kiếm một cái, mục đích ngay từ đầu của cô chính là cái sau.

Cho nên, cô kéo những thế gia công tử mang một bầu nhiệt huyết này đầu tư, chứ không phải người muốn kiếm tiền.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-227.html.]

Tạo ra việc làm, đàm phán giá cả, giải quyết nông sản ế ẩm, phân phối thủ công... những thứ này đều không kiếm được tiền, nhưng có thể hình thành một chuỗi ngành nghề, đưa toàn bộ người dân vào cùng chuỗi sản nghiệp với Đoàn Đoàn.

Cũng giống như tứ đại thân vương và bọn Trương Tam, chỉ cần lên thuyền của cô, hưởng thụ lợi ích chung, bọn họ sẽ trăm sông đổ về một biển, đứng ở cùng một trận doanh.

Tất nhiên đây là phân tích từ góc độ lợi ích.

Trên thực tế, chuyện bọn họ làm vì dân chúng, dân chúng cũng đều nhìn thấy, hơn nữa còn vô cùng cảm kích, đây là tình ý.

Lợi ích cộng thêm tình ý, sự tình nên phát triển như dự đoán.

Huống hồ, tấu chương cuối cùng của cô cũng có thể bảo đảm Đoàn Đoàn và bản thân không bị tổn hại.

Chỉ sợ...

Cô đã hoàn toàn tiến vào tầm mắt của Hoàng đế.

Dung Vĩ có chút giật mình, ông chậm rãi gật đầu, suy tư.

Bất hiếu nữ nhà ông quả thật có chút thủ đoạn, tựa hồ không đơn thuần ở trên kinh doanh?

Sau nửa ngày, ông lại nói: "Nếu có thể kiếm được thanh danh, vì sao con không cố gắng phát triển theo hướng này, chỉ cần thanh danh đủ lớn, dân chúng ủng hộ con, cho dù ngày khác thân phận bại lộ..."

Dung Chiêu nhìn ông, lắc đầu: "Không được, thanh danh quá lớn không phải sẽ khiến Hoàng đế kiêng kị sao?"

Mục đích của cô là làm một người mà không ai có thể ra tay, cũng tuyệt đối không thể g.i.ế.c chết, chứ không phải khiến Hoàng đế kiêng kị sự tồn tại của cô!

Dung Vĩ thừa nhận Dung Chiêu nói rất có đạo lý.

Chẳng qua ông vẫn liếc Dung Chiêu một cái,"Hoàng thượng nhân từ, không câu nệ tiểu tiết, sẽ không bởi vì thanh danh của con quá lớn mà xử lý con."

Nhưng Dung Chiêu trầm mặc một lúc, đột nhiên nói: "Vậy cũng chưa chắc" Dung Vĩ sửng sốt, nghi hoặc nhìn cô.

Dung Chiêu cũng không nói gì nữa. ...

Trịnh Trụ Tử đánh xe ngựa, ở đầu hẻm cất giọng hô to: "Giao hàng đây, hôm nay có một lô vải bố số lượng ít, tới trước được trước, còn có bình gốm lớn nhỏ giá cả ưu đãi, ai cần thì mau tới đặt trước!"

Tiếng hô vang lên, vô số người buông đồ trên tay xuống, theo thói quen đi về hướng xe ngựa, trên mặt mang theo ý cười.

"Ta lấy vải bố với bình gốm, cho ta xem danh sách còn có gì khác không?"

Loading...