Mắc nợ trăm triệu lượng bạc, cả triều đình van xin ta đừng chết - Chương 209
Cập nhật lúc: 2024-10-31 14:56:33
Lượt xem: 7
Bùi Quan Sơn thấy vậy, trên khuôn mặt lạnh lùng lộ ra thẹn thùng hiếm thấy, hắn nhìn về phía Du thân vương, thăm dò nói.
"Bằng không ngày mai phủ chúng ta mua chút lương khô và rau xanh nhé? Ngày mai Đoàn Đoàn sẽ gom đơn rau xanh, giá rất ưu đãi."
Du thân vương: "... ?"
Du thân vương: "!II"
Dung Chiêu trời đánh!
Đem đứa con trai một thân ngạo cốt kinh thành song kiệt của hắn biến thành bộ dáng gì vậy?!...
Những phủ không có nhi tử tham dự đều đang xem kịch hay, mà phủ có nhi tử tham dự thì đều kinh hãi, cảm xúc phức tạp.
Lấy Vinh thân vương và Du thân vương làm ví dụ.
Lộc thân vương và Nhạc thân vương rất vui vẻ, trong phủ bọn họ không có ai tham gia.
Hai người hiếm khi ở cùng một chỗ, cười không khép miệng được.
Lộc thân vương: "Nhị ca và tam ca ngày thường ỷ mình có nhi tử kinh thành song kiệt, lúc nào cũng vênh váo đắc ý, hôm nay ngươi xem, ha ha ha, vẫn là tiểu bối của chúng ta hiểu chuyện, không có mù quáng tham gia Đoàn Đoàn gì đó."
Nhạc thân vương: "Còn phải nói sao, huống hồ song kiệt gì đó cũng chỉ là một danh hiệu, cũng không biết là ai phong? Bình thường nhìn có chút tiền đồ, không ngờ lại kém cỏi như vậy."
Lộc thân vương: "Đáng tiếc nhị ca và tam ca hôm nay không tới, nếu không ta nhất định sẽ hỏi kỹ càng."
Nhạc thân vương: "Ha ha ha, đến đây, cạn ly."
Ở một quán trà quen thuộc.
"Sao hôm nay các ngươi đều tới đây?" Bùi Thừa Quyết nhướng mày.
Tất cả người có mặt ỉu xìu cúi đầu, có người hữu khí vô lực trả lời: "Bởi vì ở nhà bị cha mẹ ghét bỏ, còn bị những người khác châm chọc, không ở được..."
Những người khác gật đầu tán thành.
Có người cảm thán: "Ta không hiểu, chúng ta rõ ràng là đang làm việc lợi dân huệ dân, tại sao lại có nhiều người cười nhạo chúng ta như vậy?" Nếu thật sự là vì kiếm tiền, bọn họ làm việc này làm gì?
Quan Mộng Sinh không có phiền não, nhưng hắn vẫn nhìn về phía Bùi Quan Sơn, tò mò hỏi: "Bùi thế tử, ngươi hình như cũng không lo lắng mấy?"
Bùi Quan Sơn đang uống trà, tương đối bình tĩnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-209.html.]
Nghe vậy, vẻ mặt hắn không thay đổi: "Kế hoạch Đoàn Đoàn vừa mới bắt đầu, rất nhiều người không biết đây rốt cuộc là việc làm ăn mang lại lợi ích cho dân chúng như thế nào, chờ sau này Đoàn Đoàn đi vào quỹ đạo, bọn họ sẽ có thể nhìn thấy sức ảnh hưởng của nó."
"Nói hay lắm!" Ngoài cửa, Dung Chiêu cất giọng khen ngợi.
Dung Chiêu xuất hiện, mọi người cả kinh, nhất thời đều đứng lên kinh ngạc nói: "Sao Dung thế tử lại tới đây?"
Dung Chiêu luôn rất bận rộn, bọn họ họp mặt mười lần, cô có thể đến một hoặc hai lần đã là tốt lắm rồi.
Cho nên cô xuất hiện ở chỗ này đúng là làm cho người ta kinh ngạc.
Dung Chiêu cười nói: "Thế nào? Không hoan nghênh ta sao?"
Nói đùa gì vậy, kinh thành đang bàn tán cái gì cô cũng không có điếc, làm sao có thể không nghe thấy?
Đương nhiên cũng biết hiện tại là thời điểm các "cổ đông" vô cùng sa sút, nếu như cô không đến cổ vũ, làm sao khiến các "cổ đông" tiếp tục góp sức đây?
Bùi Thừa Quyết là người đầu tiên nở nụ cười, lắc đầu: "Sao có thể? Người chúng ta hoan nghênh nhất chính là Dung đệ."
Hắn chậm rãi đứng lên, thấy Dung Chiêu tùy ý ngồi trên một cái ghế trống liền đi tới bên cạnh cô ngồi xuống, Bùi Quan Sơn vốn đang ngồi, thấy vậy cũng đứng lên đi sang bên kia ngồi xuống.
Vì thế, hai nhóm người vốn lấy bọn họ làm trung tâm lại vây quanh bọn họ, lấy Dung Chiêu làm trung tâm.
Cho dù cô ngồi ở vị trí gần cửa nhất, cũng là vị trí trung tâm.
Dung Chiêu: "Thừa Quyết huynh khách khí rồi."
Có người thấy Dung Chiêu tươi cười như thường ngày, nhíu mày: "Dung thế tử, ngươi không phải là không nghe thấy lời bàn tán trong kinh đó chứ?"
Dung Chiêu bình tĩnh, gật đầu: "Ta có nghe, nói chúng ta không làm việc đàng hoàng, vì một hai văn tiền mà đánh mất thanh danh, suy nghĩ hạn hẹp vân vân, thế nhưng vậy thì sao?" Dung Chiêu nhẹ nhàng nhếch môi: "Thứ chúng ta muốn vốn không phải là cách nhìn của bọn họ, chờ sau khi dân chúng tán dương chúng ta, các ngươi cảm thấy những người đó còn có thể không phục sao?"
Có người lắc đầu.
Không, không ai không thuận theo lòng dân.
Nụ cười của Dung Chiêu càng thêm sáng lạn, lúc cô cười mặt mũi bừng sáng, mắt phượng cong cong, có cảm giác thong dong nắm giữ hết thảy trong lòng bàn tay.
Nói theo cách hiện đại, đây gọi là... cảm giác thả lỏng tự tin.
Bùi Quan Sơn nhìn cô, sửng sốt một chút.
Dung thế tử này...
Tuy là nam tử nhưng tướng mạo quả thật cực kỳ xinh đẹp, cũng cực kỳ đáng yêu.