Mắc nợ trăm triệu lượng bạc, cả triều đình van xin ta đừng chết - Chương 201
Cập nhật lúc: 2024-10-31 09:26:27
Lượt xem: 12
Cũng có rất nhiều người không biết chữ, vây quanh một quản sự.
Quản sự kia không ngại phiền toái, một lần lại một lần trả lời vấn đề của bọn họ...
"Đúng vậy, chúng ta chuẩn bị làm một vụ làm ăn mới, cần rất nhiều người bán hàng làm nhân viên giao hàng, vẫn làm việc đi khắp nơi, nhưng bán cái gì, giao cái gì đều do chúng ta quyết định."
"Đúng vậy, tám đồng bạc là lương cơ bản, còn chia hoa hồng, cái này phải xem ngươi bán được bao nhiêu, lại thu mua được bao nhiêu, còn có giao được bao nhiêu hàng vân vân, chỉ tiết ở chỗ này."
Trịnh Trụ Tử nghe được lương cơ bản liền liều mạng chen vào bên trong.
Mà lúc này, vừa vặn có người hỏi: "Tám đồng sao? Vậy chia hoa hồng đại khái được bao nhiêu?"
Tám đồng không nhiều không ít, làm cho người ta động tâm nhưng lại không đến mức bất chấp tất cả.
Quản sự kiên nhẫn giải thích: "Chúng ta đã tiến hành tính toán chỉ tiết, nếu như cố gắng chạy một ngày, hoa hồng đại khái có thể là năm mươi tới một trăm văn."
Trịnh Trụ Tử cả kinh, cất cao giọng: "Thật sao?!"
Trong lúc hắn hỏi, còn có mấy tiếng thì thầm kinh ngạc vang lên.
Nếu tính dựa theo mức hoa hồng thấp nhất, mỗi ngày có năm mươi văn, một tháng liền có một lượng năm trăm văn, hơn nữa còn có tám đồng lương cơ bản, tổng cộng là hai lượng ba trăm văn!
Đây chỉ là mức thấp nhất, nếu như là mỗi ngày một trăm văn... Vậy là gần bốn lượng!
Thu nhập của họ cao hơn rất nhiều so với hiện tại.
Có lẽ trong một năm sẽ có một tháng vượt qua hai lượng bạc, nhưng nếu thu nhập một trăm văn một ngày, có tháng thậm chí còn tăng gấp đôi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-201.html.]
Lương cơ bản tám đồng bạc cũng đã làm người ta động tâm.
Quản sự nghiêm túc cười nói: "Đúng vậy, bởi vì làm nhân viên giao hàng có chút mệt mỏi, có một số còn cần biết đánh xe, vả lại người bán hàng cũng không giống nhau, cho nên lương tháng là hình thức lương cơ bản cộng thêm hoa hồng, chỉ tiết và cách tính toán đều ở trên tờ giấy này, các ngươi có thể cầm một tờ trở về từ từ xem." Có một nam tử đen nhẻm vội hỏi: "Cần tuyển bao nhiêu người? Đợi chúng ta trở về xem có phải đã tuyển đủ rồi không?"
Quản sự: "Không đâu, chúng ta cần rất nhiều người bán hàng rong, chỉ các ngươi thôi còn chưa đủ, phải chiêu mộ thêm những người khác."
Mọi người hít sâu một hơi khí lạnh.
Cũng có người hỏi: "Nếu không muốn gia nhập các ngươi, sẽ bị các ngươi chèn ép không làm ăn được sao?"
Lo lắng này rất có đạo lý, đương nhiên đối phương là quyền quý, cho dù thật sự làm cho bọn họ không có cách nào làm ăn, bọn họ cũng không thể tìm đối phương nói lý lẽ.
Chỉ là thấy quản sự dễ nói chuyện cho nên mới dám hỏi.
Quản sự nghiêm túc lắc đầu: "Sẽ không, Dung thế tử nói chúng ta sẽ không bán tất cả sản phẩm, chỉ bán một phần, thông thường cũng là vải vóc số lượng lớn, không bán nhỏ lẻ vụn vặt, sẽ không trùng với các ngươi, cho dù có trùng cũng sẽ không bị ảnh hưởng."
Không chỉ không bị ảnh hưởng, còn có thể trở nên tốt hơn!
Bởi vì có rất nhiều người bán hàng rong đều bị bọn Dung Chiêu chiêu mộ, cho dù có vài hàng hóa bởi vì Dung Chiêu mà không thể bán, nhưng bọn họ có thể có thêm nhiều khách nhân, có thêm nhiều địa bàn để buôn bán.
Quản sự vô cùng ôn hòa: "Gia nhập hay không gia nhập, chư vị có thể chậm rãi suy nghĩ, chúng ta không cưỡng cầu, những thông tin này đều có thể lấy về xem, bên trên có nội dung công việc, khu vực công tác không giống nhau, tiền lương cũng không giống nhau."
Trịnh Trụ Tử cầm lấy một tờ, vội hỏi: "Người bán hàng ở nông thôn có cần không?"
"Cần! Còn cần không ít."
"Ha ha ha!" Trịnh Trụ Tử cười lớn chạy ra ngoài, đòn gánh của hắn gần như bay lên, biểu hiện tâm tình tốt đẹp của chủ nhân.
Đôi giày vải rách lộ ra ngón chân giẫm trên con đường đất ở kinh thành, kiên định mà an ổn.