Mắc nợ trăm triệu lượng bạc, cả triều đình van xin ta đừng chết - Chương 139
Cập nhật lúc: 2024-10-30 14:17:44
Lượt xem: 22
Lần đầu tiên bọn họ nghe được những lời như "để lại dấu vết cho thời đại".
Ngay cả Bùi Thừa Quyết vẻ mặt lười biếng bên cạnh cũng nghiêm mặt nhìn cô.
Bùi Quan Sơn nhìn chằm chằm Dung Chiêu.
Dung Chiêu tựa hồ vô tri vô giác nhìn chén trà, như là xuất thần: "Cái gì thế gia công tử, cái gì thế tử, dòng sông lịch sử dài đằng đẵng, trong ngàn năm lịch sử không biết còn xuất hiện bao nhiêu công tử, thế tử. Những người chúng ta không biết, ai có thể biết bọn họ từng xuất hiện trong niên đại của mình hay không, lại từng có thanh danh như thế nào?"
Trong thoáng chốc, rất nhiều người ánh mắt trống rỗng, cũng xuất thần theo cô.
Đúng vậy, có phải cũng từng có một người giống như ta,"hắn" ở thời đại của hắn rất có danh tiếng hay không.
Nhưng thời gian trôi qua, hắn biến mất, những người biết hắn cũng đều biến mất, thanh danh của hắn, tên của hắn, tất cả đều biến mất không thấy đâu, hậu nhân không người hay biết.
Thế tử Dung Chiêu còn có loại cảm thụ này, huống chỉ là những quan nhị đại tầm thường như bọn họ.
Dung Chiêu thì thào: "Những người nhỏ bé như chúng ta chỉ là một hạt cát nhỏ nhoi không đáng kể trong dòng sông lịch sử..."
Lời này giống như một bàn tay to lớn, thoáng chốc đem trái tim mọi người ở đây bóp nát.
Việc này có liên quan đến giáo dục của từng thời đại, ở thời này rất coi trọng thanh danh, thậm chí tuyển quan cũng sẽ xem xét danh tiếng, cho nên những thanh niên tài tuấn này mỗi người đều giống như hoa khổng tước, hận không thể đi khắp nơi tuyên dương phong thái của mình.
Điều này cũng dẫn đến một kết quả, những thế gia công tử này không thể nghi ngờ trở nên kiêu ngạo, phóng túng, tự tin.
Nhưng đó chỉ là ở thời đại này, đừng nói đưa mắt nhìn khắp lịch sử, chỉ nói mấy chục năm sau bọn họ già đi, phong quang hiện giờ còn có bao nhiêu người biết?
Bùi Quan Sơn và Bùi Thừa Quyết đồng thời mím môi.
Kinh thành song kiệt như bọn họ, trong lịch sử đến tột cùng có bao Xa không nói, tiền triều kinh thành cũng không phải là chưa từng xuất hiện qua nhân vật kinh diễm tuyệt luân. Nói đương triều, An Khánh Vương và Trương thừa tướng khi còn trẻ cũng không phải là tuấn kiệt trong kinh sao?
Nhân vật như tiên thái tử còn dần biến mất trong trí nhớ của mọi người.
Trường Giang sóng sau xô sóng trước, huy hoàng của bọn họ chung quy sẽ dần ảm đạm, từng tốp thanh niên tài tuấn không ngừng xuất thế.
Mà đây là điều tất cả bọn họ đều rất khó tiếp nhận, chỉ cần ngẫm lại cũng sẽ cảm thấy ưu thương.
Thiếu niên khí phách kiệt ngạo làm sao có thể tiếp nhận?
Vì vậy có người nhịn không được hỏi: "Dung thế tử, điều ngươi mới nói có liên quan gì đến việc mở Phúc Lộc Hiên?"
Dung Chiêu nhìn hắn, đáy mắt mang theo kích động: Không sai, hỏi rất hay, rất đúng lúc!
Nhưng trên mặt lại không biểu lộ gì, nụ cười của cô nhạt nhòa: "Ta vừa mới nói qua, ta mang đến cho bao nhiêu người thay đổi, ngay tại thời đại này sẽ lưu lại bấy nhiêu dấu vết. Ta sẽ già đi, ta sẽ mất đi thanh danh, nhưng chỉ cần Phúc Lộc Trang và Phúc Lộc Hiên vẫn tồn tại, tiệc tự chọn còn có người ăn thì dấu vết của ta vẫn còn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-139.html.]
Mọi người lại ngơ ngẩn, lập tức hiểu được.
Phúc Lộc Trang và Phúc Lộc Hiên đều là hình thức kinh doanh rất tốt, mà Dung Chiêu hiển nhiên muốn chúng tiếp tục mở, lưu truyền thiên cổ, như vậy Dung Chiêu và tứ đại thân vương đều sẽ cùng Phúc Lộc Hiên tiếp tục lưu truyền.
Nếu bởi vì chiến loạn hoặc cái khác ảnh hưởng Phúc Lộc Trang và Phúc Lộc Hiên đóng cửa, chỉ cần hình thức "tổ chức yến tiệc" và "tiệc tự chọn" vẫn còn, dấu vết của Dung Chiêu cũng vẫn còn!
Đây là dấu vết chân chân thật thật, mà không phải là danh tiếng tán dương hư vô mờ mịt.
Nhất thời trong mắt mọi người liền có chút hâm mộ.
Quan điểm của Dung Chiêu cực kỳ dễ làm cho đám công tử thế gia trẻ tuổi này đau lòng, trước tiên làm cho bọn họ bỉ thương, lo lắng, sau đó khiến cho bọn họ nôn nóng muốn thay đổi.
Dung Chiêu cười khẽ: "Cho nên các ngươi xem nó là làm ăn, cảm thấy ta kinh doanh là không chính đạo, nhưng ai biết đến tột cùng cái gì mới là chính đao?" "Dung Chiêu chỉ có thể nhìn thấy Phúc Lộc Trang của mình mỗi đêm bên ngoài đều có bách tính vây xem pháo hoa, Phúc Lộc Hiên của mình mỗi ngày đều được người ta bàn tán sôi nổi, là nơi rất nhiều thực khách hướng tới."
"Hôm nay chỉ ở kinh thành, ngày mai còn có Lâm Phủ, ngày khác còn có các thành trì Đại Nhạn, thậm chí là các nước láng giềng."
"Ta không thể chỉ phối dòng sông lịch sử, nhưng có thể lưu lại một vết mực đậm màu ở thời đại, Dung Chiêu đã cảm thấy hạt cát này của mình rất xứng đáng."
Cô nói xong, hiện trường trầm mặc thật lâu.
Dung Chiêu có để lại dấu vết không?
Đương nhiên có, danh tiếng của cô trong dân chúng cao hơn tất cả mọi người ở đây.
Cô đi ra ngoài hoạt động không quá mấy tháng liền có người gọi cô là kinh thành tam kiệt.
Nói đến hai vị song kiệt kia, đại khái chỉ có thể nói dung mạo bọn họ xuất chúng bao nhiêu, khí chất bọn họ tốt bao nhiêu, bọn họ một người là nhị công tử Vinh thân vương phủ, một người là thế tử Du thân vương phủ.
Về phần tài học của bọn họ, có thể thưởng thức bao nhiêu?
Ngược lại không bằng Dung Chiêu, thiên hạ đồn đãi, hiện nay tất cả người mới vào kinh thành đều biết danh tiếng Phúc Lộc Hiên và thế tử An Khánh Vương Dung Chiêu trước.
Cô đang kinh doanh, nhưng thành quả của cô rất nổi bật.
Cũng giống như lời cô nói, đây là dấu vết mà cô khắc ghi tại thế gian!
Hôm nay danh tiếng chỉ lớn hơn bọn họ một chút, người bàn tán nhiều một chút, tương lai thì sao?
Cô tìm đúng phương hướng để cố gắng, mà bọn họ lại dậm chân tại chỗ, không có chí tiến thủ.
Đến lúc bọn họ cùng nhau biến mất trong dòng sông lịch sử thì sao?
Thậm chí còn tự hỏi mình một câu: Ngươi đã cống hiến gì cho thế giới này?
Lời này nếu đi hỏi bách tính, bọn họ sẽ chỉ cảm thấy ngươi đầu óc có vấn đề, nhưng nơi này là một đám thế gia công tử, là thiếu niên lang sục sôi nhiệt huyết, là quan nhị đại đã thỏa mãn về mặt vật chất, là thanh niên tài tuấn không cam lòng bình thường!