Bùi Thừa Quyết quả nhiên là một thông minh, Dung Chiêu đột nhiên xuất hiện, chỉ sợ đơn thuần là vì đáp ứng "lời mời" của bọn họ, xem cách đối phương xử lý khiêu khích liền khó chơi.
Một nhân vật khó chơi như , việc gì cũng đều mục đích.
"Vậy Bùi nhị công tử đoán sai , Dung Chiêu chỉ đến gặp kinh thành song kiệt cùng với các vị thanh niên tài tuấn trong kinh một , tài năng như Dung Chiêu tiếp xúc?"
Bùi Thừa Quyết là xúc động, nhưng thấy Dung Chiêu liền cảm giác gặp "kỳ phùng địch thủ", tiến lên thử hai chiêu.
Vì thế nở nụ , thấp giọng : "Dung thế tử gọi là Thừa Quyết?"
"Thừa Quyết lớn hơn mấy tuổi, đây liền gọi ngươi là Thừa Quyết , như thế nào?" Dung Chiêu Bùi Thừa Quyết, nhếch môi: "Thừa Quyết cũng đừng gọi là Dung thế tử, xa lạ."
Khóe miệng Bùi Thừa Quyết nhếch lên: "Vậy liền gọi ngươi... Dung ."
"Thừa Quyết ."
"Dung ."
Hai đối diện, một là mắt phượng kinh diễm, một là mắt hoa đào ấm áp, một "Thừa Quyết ", một "Dung ", nếu tình cảnh lúc đúng, quả thực giống như là đang bái thiên địa!
Trương Trường Ngôn nhịn , xoa xoa da gà cánh tay, ghét bỏ : "Đủ , các ngươi kết bái ?"
Bùi Quan Sơn cũng cảm thấy cay mắt, vốn tưởng rằng Dung Chiêu là Dung thế tử " coi ai gì”, trăm triệu nghĩ tới... hoá là một Dung thế tử như !
Vừa thấy đáng ghét hệt Bùi Thừa Quyết, tản khí tức sởn gai ốc.
Dung Chiêu: "Bái ? Cũng là thể..."
Bùi Thừa Quyết: "Là phúc phận của Thừa Quyết."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-138.html.]
Giữa hai giống như đang so chiêu, giống như đang kẻ xướng họa. Bùi Quan Sơn thật sự nổi nữa, nhíu mày, thanh âm lãnh đạm: "Nếu việc gì thì đây liền cáo từ."
Sớm Dung Chiêu là một Bùi Thừa Quyết thứ hai thì căn bản để ý đến đối phương, một đủ chán ghét, nếu là hai ...
Ngay cả thở xung quanh cũng khiến khó chịu.
Lại hai đối diện cùng một chỗ, tựa hồ quan hệ khắng khít, răng của Bùi Quan Sơn cũng bắt đầu đau.
Dung Chiêu : "Bùi thế tử, hiếm lắm mới tụ tập , đừng vội , chúng thể tâm sự."
Bùi Quan Sơn mặt chút đổi: "Tâm sự cái gì?"
Dung Chiêu thở dài: "Ta chư vị thích Dung Chiêu tham gia kinh doanh, nhưng thứ nhất thể gì, thứ hai cũng giống như tứ đại vương, đều vì thiên hạ chút chuyện."
Mọi ngẩn .
Bùi Quan Sơn mặt chút đổi, trong mắt lạnh lùng ẩn chứa trào phúng: "Vì thiên hạ chút chuyện?"
Chém gió lắm, còn c.h.é.m tới thiên hạ...
Dung Chiêu: " ."
Cô bưng chén lên nhẹ nhàng thổi thổi, thanh âm nhàn nhạt: "Ta từng là thế tử Dung Chiêu của An Khánh Vương phủ, hôm nay là ông chủ Dung Chiêu của Phúc Lộc Hiên và Phúc Lộc Trang, chư vị chớ coi thường một tửu lâu cỏn con."
Cô ngẩng đầu ngoài cửa sổ, ý bảo qua.
Ngoài cửa sổ lầu là một con đường, dường như mới từ Phúc Lộc Hiên ăn cơm , vẻ mặt thỏa mãn, bọn họ vểnh tai cẩn thận lắng , mơ hồ thể : "... Ngon thật... Ta cố gắng tiết kiệm chút tiền, sẽ còn trở ..."
Dung Chiêu: "Một tửu lâu nho nhỏ thể cho nhiều trong lòng nhớ nhung, cũng thể cho nhiều tích góp tiền đến tửu lâu một . Có bao nhiêu nhớ thương Phúc Lộc Hiên, bao nhiêu thích Phúc Lộc Hiên, bao nhiêu tích góp tiền Phúc Lộc Hiên... thì sẽ lưu chừng đó dấu vết ở thời đại !"
Những lời bọn họ bao giờ qua, giống như cánh cửa của một thế giới mới đang chậm rãi mở mặt bọn họ.