Hắn để ý, gọi : "Mộc tiểu tử, ngươi chờ một chút."
Thiếu niên cứng ngắc , nọ: "Trần thúc."
Một nhà bọn họ chỉ ba , ngoại trừ còn và năm sáu tuổi. Sau khi cha mất sớm, những năm may nhờ láng giềng chiếu cố, thiếu niên đối với bọn họ khách khí.
Trần thúc đưa tờ rơi quảng cáo cho thiếu niên: "Ngày mốt Phúc Lộc Hiên ? Chúng đều xem, tuy rằng tiền ăn, nhưng sẽ chương trình biểu diễn, còn hoạt động rút thưởng miễn phí gì đó, chúng xem cho vui?"
Thiếu niên lắc đầu, bất đắc dĩ : "Tối hôm bến tàu còn việc..."
Trần thúc vẻ mặt đồng ý: "Ngươi tuổi còn nhỏ, ở bến tàu khiêng hàng kiếm mấy văn tiền, còn tổn thương thể, lời thúc, đừng việc nữa."
Thiếu niên tươi chua xót, lên tiếng.
Trần thúc nhất thời thở dài, trong nhà còn nhỏ tuổi, Mộc tiểu tử tuổi lớn nhưng gánh vác gánh nặng cuộc sống...
Hắn dường như nhớ gì đó, đột nhiên vỗ ót: " , Phúc Lộc Hiên đang tuyển phát tờ rơi quảng cáo, chỉ tuyển nhỏ tuổi, mỗi ngày cho hai mươi văn, nếu phát sẽ cho ba mươi văn, hôm nay còn kịp, ngày mai, ngày cũng cần ."
Trần thúc lẩm bẩm: "Mặc dù chỉ hai ba ngày, nhưng lấy mấy chục văn tiền cũng , ngươi ..."
Lời còn xong, thiếu niên nhấc chân chạy biếng, lưu một câu: "Tạ Trần thúc, hiện tại liền xem một chút!!"
Thiếu niên vắt giò lên chạy, trong lòng chờ mong, bóng lưng của mang theo sinh cơ của tuổi trẻ.
Trần thúc lắc đầu...
Cùng lúc đó.
Dung Chiêu những đứa trẻ mang tờ rơi khắp nơi rao hàng, khế mím môi: "Trẻ con như nhiều ?"
Thạch Đầu ngẩng đầu , chớp chớp mắt: "Rất nhiều, bọn họ phần lớn đều là cô nhi, còn ăn xin mà sống. Thế tử, bọn họ ở kinh thành xem như sống tệ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-110.html.]
Những đứa trẻ ăn mặc rách rưới, nhiều đứa còn xanh xao vàng vọt, đầu lớn nhưng thể nhỏ.
Mười hai, mười ba tuổi nhưng cũng chỉ bộ dáng mười tuổi.
đứa trẻ quả thật coi như sống tệ, bởi vì bọn chúng còn sống, những thảm hại hơn bọn chúng đều sớm c.h.ế.t ở nơi ai thấy.
Đây là kinh thành chân thiên tử, nơi là cổ đại, ăn xin như thiên hạ vô .
Dung Chiêu bọn chúng thật sâu, một lời.
Hiện tại để ý lao động trẻ em , để cho bọn chúng phát tờ rơi, cho bọn chúng một phần thu nhập, đó là cứu mạng.
Ngày thứ ba.
Phúc Lộc Hiên sắp khai trương, tờ rơi quảng cáo cũng cần phát nữa, ba ngày nay, bộ kinh thành đều bởi vì Phúc Lộc Hiên mà sôi trào.
Tất cả đang bàn tán sôi nổi, hai lượng bạc mua một trăm lẻ tám món rốt cuộc là thật giả?
Đã sớm lấy thư mời chuẩn tới Phúc Lộc Hiên, mà con đường chỗ Phúc Lộc Hiên sớm trong ba tầng ngoài ba tầng chật ních .
Náo nhiệt như , ngay cả là trong kinh thành cũng cực kỳ hiếm thấy.
Mà Dung Chiêu lúc đang phát "tiền lương" cho những đứa trẻ hỗ trợ phát tờ rơi, bọn chúng xếp hàng, một lĩnh chín mươi văn, cũng chỉ một ngày liền lĩnh ba mươi văn.
Những đứa trẻ cực kỳ thành thục, nỗ lực hơn nhiều lớn, cho nên mỗi ngày đều là ba mươi văn.
Nhận tiền, vài đứa nhỏ tại chỗ nở nụ , khuôn mặt non nớt hớn hở, cẩn thận từng li từng tí đem tiền giấu ở trong quần áo rách nát.
Có lén liếc mắt Dung Chiêu, lập tức né tránh.
Có hạ giọng : "Cảm ơn Dung thế tử."
Dung Chiêu gửi xong cho cuối cùng, sờ sờ đầu tiểu nha đầu bên cạnh, tiểu nha đầu đại khái chỉ năm, sáu tuổi, tóc khô vàng rối bù.