Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mắc nợ trăm triệu lượng bạc, cả triều đình van xin ta đừng chết - Chương 102

Cập nhật lúc: 2024-10-29 11:10:14
Lượt xem: 14

Dung Chiêu bên cạnh đứng nhìn một phần trả lời khác, gật đầu: "Vị chưởng quỹ này không tệ."

Trương Trường Ngôn nhìn qua, là một vị chưởng quỹ họ Hứa, câu trả lời của người này quả thật nhiều hơn vài phần tâm tư.

Vấn đề thứ nhất hắn trả lời: [Đương nhiên là thế tử bảo tiếp đãi như thế nào thì tiếp đãi như thế đó.]

Vấn đề thứ hai hắn trả lời: [Liên hệ cho khách nhân đã đặt trước, trong số bọn họ nhất định có người muốn cho quan to quý nhân mặt mũi, nếu không có ai muốn nhường, chứng tỏ thân phận của quý nhân chưa đủ lớn, lão hủ cũng không thể làm gì được.]

Trương Trường Ngôn bĩu môi: "Đúng là biết vuốt m.ô.n.g ngựa."

Dung Chiêu: "Cái này gọi là xem xét thời thế."

Đây là một vị lão chưởng quỹ rất ưu tú, vừa có thể xử lý vấn đề, lại có thể thăm dò sở thích của cô.

Cô đem câu trả lời của Hứa chưởng quỹ để riêng một bên, cầm lấy tờ giấy kế tiếp.

Trương Trường Ngôn đảo mắt qua, nhất thời vui vẻ: "Không phải đã lọc trước một vòng rồi sao, tại sao còn có câu trả lời này?"

Vị chưởng quỹ này họ Cổ, trả lời hai vấn đề là...

[Tiếp đãi như thế nào thì tiếp đãi như thế đó, đều là khách, không khác gì những người khác.]

[Sao với trăng gì, xếp hàng.]

Trả lời cứng nhắc mà lạnh lùng, giống như một tảng đá ngoan cường có quy củ, làm cho người ta không vui.

Ánh mắt Trương Trường Ngôn trào phúng: "Thật sự cho rằng quý nhân trong kinh dễ đối phó sao, nếu ta gặp phải loại chưởng quỹ này, nhất định sẽ lôi ra ngoài đánh chết."

Trong một căn nhà hẻo lánh nào đó ở kinh thành.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-102.html.]

Một người phụ nữ trẻ hơn hai mươi tuổi đang khâu vá quần áo, hai đứa trẻ bên cạnh bò tới bò lui trên giường, người phụ nữ thỉnh thoảng liếc mắt một cái, ánh mắt lo lắng.

Phu gia cô họ Cổ, là một chưởng quỹ, hôm nay đi Phúc Lộc Hiên tiếng tăm lừng lẫy còn chưa khai trương tìm việc làm. Đúng lúc đó, một người đàn ông trẻ hơn hai mươi tuổi bước vào.

Nam nhân tướng mạo mặc dù bình thường nhưng rất có khí thế, ăn mặc đơn giản lại gọn gàng, chẳng qua vẻ mặt của hắn lúc này có chút hoảng hốt, giống như mơ hồ mang theo ảo não.

Phụ nhân vội vàng nghênh đón: "Thế nào rồi?"

Ánh mắt nam nhân áy náy: "Chỉ sợ không được..."

Hắn đơn giản kể lại quá trình hôm nay, bao gồm hai vấn đề hắn trả lời.

Phụ nhân biến sắc, ánh mắt khiếp sợ: "Phu quân, sao chàng có thể trả lời như vậy? Chàng trả lời không nể mặt, sợ rằng Dung thế tử sẽ không tuyển chàng!"

Cổ chưởng quỹ càng tuyệt vọng.

Hắn chán nản ngồi ở trên giường, ánh mắt trống rỗng: "Phúc Lộc Hiên mặc dù chưa khai trương nhưng lại có quyền có thế, lương tháng cực cao, tuyển hết vòng này tới vòng khác, hôm nay chỉ còn hơn mười người đều là các chưởng quỹ ưu tú... Ta nghĩ nếu như ta trả lời theo quy củ, sợ là không bằng những người còn lại..."

Hắn thở dài, vẻ mặt ảo não: "Huống hồ nàng cũng biết ta vốn là tính tình như vậy, bằng không cũng sẽ không đắc tội quý nhân, tửu lâu đang yên đang lành không mở được, làm hại Nhứ Nương và hai con cùng ta chịu khổ."

Phúc Lộc Hiên là cơ hội cuối cùng của hắn.

Cổ chưởng quỹ lúc trước mở tửu lâu, chẳng qua tửu lâu của hắn rất nhỏ, vị trí cũng chỉ ở khu vực tương đối hẻo lánh trong kinh thành, hắn buôn bán coi như ổn định, lại có thê tử Nhứ Nương hỗ trợ tính toán sổ sách, cuộc sống cũng trôi qua không tệ.

Nhưng nửa năm trước, tửu lâu nho nhỏ của hắn có một vị quý nhân tới, quý nhân cùng một vị thực khách khác nổi lên xung đột, muốn đuổi thực khách kia ra ngoài.

Cổ chưởng quỹ tính tình ngay thẳng, đứng ra thay thực khách nói chuyện, đắc tội quý nhân, tửu lâu mở không nổi, còn thiếu không ít tiền.

Cuối cùng hết cách chỉ có thể bán tửu lâu và phòng ốc để trả nợ, mang theo vợ con chuyển đến nơi này.

Hắn vốn định tìm một công việc sinh tồn, không nghĩ tới quý nhân kia lòng dạ vô cùng hẹp hòi, không cho hắn ở trong kinh tìm được việc làm.

Loading...