Môi Dung Vọng khẽ động, liếc xung quanh : "Về quán trọ ."
Khi trở về phòng, Dung Vọng mới kể bộ sự việc tối nay cho hai .
Biết ngoài con quỷ g.i.ế.c còn mối nguy hiểm kỳ lạ đang bao trùm, Bạch Thu Diệp và Tư Đồ Liêu càng thêm phiền não.
Bạch Thu Diệp hiểu : "Rốt cuộc là ai, ai g.i.ế.c chứ, chỉ là một nông dân bình thường thôi mà."
Dung Vọng : "Anh cũng , nhưng quỷ g.i.ế.c mất , kịp hỏi han gì."
Tư Đồ Liêu đẩy gọng kính bằng ngón giữa: "Có khả năng nào con quỷ vốn định g.i.ế.c , ai ngờ tên cũng đang đuổi g.i.ế.c , chạy phía nên quỷ xử luôn ?"
Tư Đồ Liêu tiếp tục : "Ai mà ngờ là thứ tư c.h.ế.t trong đêm nay, nên an ."
Dung Vọng gật đầu: " cũng đoán ."
Sau một đêm vật lộn, bọn họ phát hiện trời gần sáng, những ngôi đỏ dần biến mất, tiếng gà gáy xé tan sự tĩnh lặng.
Tư Đồ Liêu sốt ruột : "Bây giờ chúng tìm tên thầy bói đó ."
Bạch Thu Diệp định gật đầu thì Dung Vọng ngắt lời: "Hai , cần lên cầu kiểm tra xem kẻ đuổi theo đêm qua mang theo thứ gì tiết lộ phận ."
Bạch Thu Diệp chợt nghĩ : " nhớ , tên thầy bói đó chắc cũng sẽ cầu. Chúng cứ đợi sẵn ở đó thôi."
Hôm qua Việt Thủy Dao cầu lễ, gì bất ngờ nếu hôm nay cô tới.
Ba bọn họ ghé một quán nhỏ ven đường ăn sáng, tranh thủ dò la vài câu chuyện từ ông chủ quán, mới hướng về phía cầu tre.
Mộng Vân Thường
Việt Thủy Dao tới nơi, đang giơ cao quả cầu pha lê lẩm bẩm điều gì.
Cô chuẩn nhảy múa thì ánh mắt liếc thấy bóng dáng ba Bạch Thu Diệp, khóe miệng giật giật, giả vờ thấy bắt đầu điên cuồng nhảy múa.
Khi kết thúc điệu nhảy, cô mới giả vờ bình thản bước qua đám dân làng đang xem.
Tư Đồ Liêu vội vàng đuổi theo, hỏi Việt Thủy Dao nghĩ cách nào .
Bạch Thu Diệp phía , ngoái Dung Vọng đang kiểm tra thi thể.
Cô đột nhiên nhận , khi lật xác kỹ lưỡng, Dung Vọng dùng chính cánh tay thương ngày hôm qua.
Bạch Thu Diệp dừng , đợi Dung Vọng kiểm tra xong liền vội hỏi: "Tay chứ, lúc nãy dùng lực mạnh thế?"
Dung Vọng sững , ánh mắt đổ xuống cánh tay : "Không cảm giác gì..."
Anh thậm chí thấy đau, chỉ ngứa ngáy do vết thương đang lành.
Bạch Thu Diệp suy nghĩ nhiều, cùng đuổi theo Việt Thủy Dao.
Suốt đường , Việt Thủy Dao im lặng , tỏ vô cùng thâm sâu khó lường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/885.html.]
Chỉ khi đến nhà, cô mới bỏ lớp vỏ bí ẩn đó.
"Xem các vị khá may mắn, quỷ chọn nhỉ."
Dung Vọng lắc đầu: "Không, đêm qua gặp nguy hiểm khác, con quỷ đó vô tình g.i.ế.c nhầm kẻ hại ."
Việt Thủy Dao nheo mắt, một lúc mới : " hối hận vì dính chuyện của các vị ."
"Sao gọi là chuyện của chúng ." Bạch Thu Diệp khẽ: "Việt đại sư cũng đang gặp nguy hiểm mà."
Tư Đồ Liêu bực bội : "Đừng vòng vo nữa, rốt cuộc cô nghĩ cách ?"
Việt Thủy Dao đổi tư thế , bình thản đáp: "Đêm qua thử gọi hồn."
Bạch Thu Diệp hỏi: "Gọi hồn ai?"
"Hồn tổ tiên ." Việt Thủy Dao chuyển giọng: " thất bại."
Bạch Thu Diệp thất vọng cô : "Vậy chẳng là hết cách ?"
Việt Thủy Dao lắc đầu: " chỉ thử một , thứ hai chọn đối tượng khác."
Việt Thủy Dao thẳng Dung Vọng: "Trong bốn c.h.ế.t hôm qua, kẻ nhắm kỳ lạ."
Dung Vọng hỏi: "Cô phát hiện gì ?"
"Người dân ở đây, cũng thị trấn của các ." Ánh mắt Việt Thủy Dao gợn sóng lăn tăn: "Có lẽ, mới thực sự là từ nơi khác đến."
"Mà đến đây chỉ ." Việt Thủy Dao tiếp tục: "Dù rõ, nhưng cảm nhận nguy hiểm từ ."
"Xạo, như thật ." Tư Đồ Liêu tuy miệng tỏ vẻ khinh bỉ, nhưng ánh mắt tố cáo tin .
Dung Vọng lên tiếng, lật xác c.h.ế.t đó xong, rõ như lòng bàn tay rằng ngoài quần áo , chẳng gì khác, giống một kẻ từ phương xa tới.
Lúc , Việt Thủy Dao dậy : "Mọi , một việc nhất định nhờ các giúp."
Tư Đồ Liêu hỏi: "Chuyện gì ?"
"Chỉ gọi hồn c.h.ế.t là vô ích, giúp chúng hiểu sự thật lịch sử, truy ngược thời gian quá khứ." Việt Thủy Dao : " vẫn cần giao tiếp với linh hồn tổ tiên."
Bạch Thu Diệp liền hỏi: "Truy ngược thời gian quá khứ... là cách về mà cô đề cập hôm qua?"
"Lời mách bảo nhận là như ." Việt Thủy Dao gật đầu: "Nên bây giờ cần các phối hợp, mời các triệu hồn, giao tiếp với tổ tiên của ."
Tư Đồ Liêu đẩy kính lên : "Nghe ma mị quá."
Bạch Thu Diệp giơ tay: "Không , phối hợp với cô."
" cũng thể thử." Dung Vọng xong ý chỉ rõ ràng: "Nếu ai thực sự sợ hãi, cần miễn cưỡng."
Tư Đồ Liêu đang mỉa mai, cứng cổ : "Ai sợ? Gọi hồn thì gọi, tổ tiên của , cũng hơn lũ quỷ g.i.ế.c ..."