Bạch Thu Diệp liếc nhìn Hắc Xuân Hoa. Rõ ràng anh ta đã kể lại toàn bộ lời cô nói với Cát Tử Hiên cho nhóm của Chung Huyễn. Làm vậy là hợp lý, nếu anh ta bịa chuyện khác, khi Cát Tử Hiên quay lại, lời nói dối rất dễ bị bóc trần.
Cô gật đầu: “Đúng.”
Chung Huyễn cười lạnh, quay sang hỏi cặp vợ chồng Tằng Nhàn Tình: “Hai người nghĩ câu trả lời đó đáng tin được mấy phần?”
Sắc mặt Tằng Nhàn Tình tái mét, bà ta lắp bắp: “Tôi… tôi nghe không rõ…”
Chồng bà ấy thì chỉ biết gật đầu lia lịa, rõ ràng rất sợ Chung Huyễn.
Bạch Thu Diệp để ý thấy, phần áo quanh eo người đàn ông kia dính đầy máu—máu còn đang thấm ra ngoài. Vết thương chắc chắn không nhẹ.
Cô hơi cau mày. Với tình trạng như vậy mà còn phải tiếp tục thực hiện nhiệm vụ, chắc chắn là chuyện không tưởng.
Nhưng điều khiến cô chú ý hơn là thái độ của hai người này với Chung Huyễn. Sự sợ hãi đó không bình thường, dù vết thương không phải do anh ta gây ra, thì cũng có liên quan.
Chung Huyễn vẫn chưa buông tha. Anh ta bước thẳng tới trước mặt cô, cúi xuống nhìn cô chăm chú: “Cô không còn gì để giải thích à?”
Mộng Vân Thường
Bạch Thu Diệp nhàn nhạt đáp: “Tôi không có nghĩa vụ giải thích với anh.”
Anh ta khẽ cười, giọng mỉa mai: “Vì tôi tò mò. Một người chỉ mới cấp 26, làm sao có thể g.i.ế.c được hai con quỷ?”
Cô nhún vai, tỏ vẻ thản nhiên: “Tôi đã nói rồi, bọn chúng tự g.i.ế.c nhau.”
Chung Huyễn khẽ thở ra, như thể đã chịu thua: “Thôi được, cứ cho là như vậy đi.”
Nhưng đúng lúc Bạch Thu Diệp tưởng anh ta sẽ dừng lại, thì bàn tay của Chung Huyễn bất ngờ vươn lên mặt cô.
Chưa kịp phản ứng, cô đã cảm thấy một luồng lạnh buốt nơi cằm—mặt nạ trên gương mặt bị anh ta thẳng tay gỡ xuống.
Gương mặt dưới lớp mặt nạ lộ ra dưới ánh mắt soi mói của tất cả mọi người trong phòng.
Vẫn là một khuôn mặt giả, nhưng không giống với cái trước đó.
Chung Huyễn: ...
Làm gì có ai lại đeo hai cái mặt nạ chồng lên nhau được cơ chứ?
Ngay lúc Chung Huyễn còn đang bối rối, tay anh ta đã bị Hắc Xuân Hoa bẻ quặt ra sau lưng. Động tác dứt khoát, không chút nương tay.
Chung Huyễn nhăn mặt: “Tôi chỉ đùa tí thôi, làm gì căng vậy?”
Hắc Xuân Hoa lạnh nhạt nói: “Tôi chỉ sợ lần sau anh sẽ 'đùa' với tôi. Hay là bây giờ tôi tiện tay phế luôn cái tay này, tránh phiền phức về sau.”
Chung Huyễn ngẩng đầu, giọng điềm đạm: “Tôi không hứng thú với mặt thật của anh. Mà này, thực lực hai ta cũng gần ngang nhau, nếu thật sự đánh nhau thì cả hai đều chuốc họa, chẳng ai lời cả.”
Hắc Xuân Hoa im lặng một lúc, mắt khẽ hạ xuống nhìn người đối diện vài giây, rồi mới buông tay ra.
Phòng livestream lập tức nổ tung bình luận:
[Haha, khoảnh khắc Chung Huyễn thấy dưới lớp mặt nạ lại là một cái mặt nạ nữa, buồn cười c.h.ế.t mất.]
[Ủa? Hai người cấp cao chuẩn bị solo đó hả?]
[Ủa chời, tôi không nhìn nhầm chứ? Chung Huyễn... nhường à?]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/85.html.]
[Người cấp 58 không đơn giản đâu, đến Chung Huyễn cũng phải dè chừng.]
Lúc này cửa bật mở, Lý Cô Thú bước vào. Trên mặt cô có một vết cào dài, vẻ ngoài hơi nhếch nhác.
Bạch Thu Diệp nhíu mày hỏi: “Chị gặp chuyện gì vậy?”
Lý Cô Thú thản nhiên: “Tôi chạm trán cương thi.”
“Cương thi?” Bạch Thu Diệp ngạc nhiên. Cô chợt nghĩ đến bể nước trong phòng điện. Nếu gọi là luyện thi, thì cũng chẳng sai.
Nhưng con nữ quỷ trong bể đó đã bị cô xử lý xong xuôi rồi. Không lẽ trong tòa nhà này còn có thêm cương thi?
Không khí ẩm nặng khiến da dẻ như bị lớp lạnh dính bám, khiến người ta khó chịu như mắc phong thấp.
Chung Huyễn nghiêng đầu: “Cương thi ở đâu?”
Lý Cô Thú thoáng liếc anh ta, rồi đáp: “Tầng chín, trong một căn hộ. Tôi vừa mở cửa, gió thổi một cái là tấm bùa trên đầu nó bay mất.”
“May là mới chỉ là hắc cương, chưa thành hình đủ mạnh, đánh cũng không quá khó.” Cô thản nhiên nói tiếp: “Tôi đã xử lý xong nó rồi.”
Bạch Thu Diệp nghe mà không khỏi thán phục. Cao thủ có khác, nói g.i.ế.c cương thi mà như kể chuyện cơm trưa.
Hắc Xuân Hoa gật đầu: “Quả thật có người đang luyện thi trong tòa nhà này. Phòng điện tầng ba là một điểm, căn hộ số 9 tầng sáu cũng vậy.”
Tằng Nhàn Tình lên tiếng, giọng nhẹ: “Tụi tôi cũng tìm được chút manh mối. Bể cá nơi nhân viên trực đêm c.h.ế.t đuối trước kia đã bị ai đó lấy trộm, hiện đang nằm ở tầng bốn tòa B. Trên đó vẫn còn dán niêm phong của cảnh sát.”
Nghe vậy, Chung Huyễn liếc nhìn bà ấy một cái rồi thu ánh mắt lại, không nói thêm lời nào.
Gần đến 11 giờ đêm, những người còn lại cũng lần lượt quay về.
Bạch Thu Diệp để ý thấy mãi vẫn chưa thấy Cát Tử Hiên đâu. Kỳ lạ thật. Quỷ ở tầng ba đã bị tiêu diệt, nhiệm vụ của cậu ta đáng lý phải trơn tru mới đúng.
Giờ này rồi, mà cậu ta vẫn bặt vô âm tín.
Hai người cùng nhóm với Cát Tử Hiên bắt đầu lo lắng thấy rõ. Họ liên tục thử gọi cậu ta qua bộ đàm, nhưng chỉ nhận lại sự im lặng đáng ngờ.
Đúng lúc đồng hồ bộ đàm nhảy sang 23:00, ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân. A Long xuất hiện, dáng người cao gầy, gương mặt vẫn giữ nguyên nét lạnh lùng.
Anh ta hỏi: “Tất cả đã hoàn thành nhiệm vụ chứ?”
Vừa dứt lời, một khung thông báo hiện lên trước mắt tất cả:
[Nhiệm vụ đầu tiên:
Nội dung công việc: Thông báo cư dân.
Tiến độ công việc: 1/1
Phần thưởng: 10 vé sinh tồn.]
A Long nhìn đồng hồ một cái rồi gật đầu: “Xem ra ai cũng làm xong rồi.”
Hai người trong nhóm của Cát Tử Hiên lập tức thở phào nhẹ nhõm, mừng đến mức nhìn nhau như vừa thoát chết.
Nãy giờ họ còn nghĩ chắc cả nhóm mình chuẩn bị bị đá khỏi trò chơi luôn rồi.