Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 802

Cập nhật lúc: 2025-11-24 11:11:10
Lượt xem: 48

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qV1R1DB3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Có lẽ do con quái vật đang bám ." La Chính Thanh giải thích: " một cảm giác mơ hồ rằng nó đến từ giữa hai ngọn núi ."

Bạch Thu Diệp xong trầm mặc một lúc, cô ngờ La Chính Thanh gặp rắc rối lớn như .

"Hãy đưa đến—"

Lời La Chính Thanh kịp dứt Bạch Thu Diệp ngắt lời.

Bạch Thu Diệp : "Đừng giao việc cho , xem tình đồng nghiệp cũ, thể giúp ông một ."

La Chính Thanh vội gật đầu, mở cuốn sổ lấy d.a.o rạch lòng bàn tay .

Bạch Thu Diệp thấy m.á.u La Chính Thanh chảy cuốn sổ, những trang giấy ố vàng lập tức thấm đỏ, nhưng chữ hề nhòe mà vẫn rõ nét như thường.

Máu của La Chính Thanh như hút , sinh mệnh ông dường như cũng liên kết với cuốn sổ , sắc mặt trở nên trắng bệch.

Bạch Thu Diệp đột nhiên cảm nhận điều gì đó, phát hiện hai ngọn núi thể tới gần giờ hiện chân thực.

Chúng sừng sững mặt, ở gần, chỉ cần leo lên sườn núi là thể tới chân núi.

Mộng Vân Thường

Bạch Thu Diệp : "Đi thôi."

La Chính Thanh vội vàng bám theo, hai giẫm lớp tuyết dày leo lên sườn núi mặt, thấy một khe núi giữa hai ngọn núi.

Càng gần đường chân trời, khe núi càng hẹp, lên cao dần đỉnh núi trở nên nhọn hoắt, cách giữa hai bên cũng dần mở rộng .

Làn sương mù bao phủ giữa núi khiến Bạch Thu Diệp và La Chính Thanh thể rõ cảnh tượng trong khe núi.

nơi đó dường như một sức mạnh thần bí đang thu hút bọn họ tiến gần.

Khi Bạch Thu Diệp và La Chính Thanh tới rìa khe núi, đột nhiên thấy trong làn sương một bóng đang như kẻ lạc lối.

Có lẽ cũng nhận bọn họ, bóng đó từ từ tiến gần từ trong sương, dừng ở mép khe núi.

"Bàn Tử?" Bạch Thu Diệp nhíu mày hỏi: "Sao ở đây?"

Bàn T.ử : "Từ khi chạy khỏi ngôi mộ, tới đây."

Bạch Thu Diệp hỏi: "Những khác ?"

Mạc Kiệt và Đông Phương Đàn vốn cùng Bàn T.ử giờ đều thấy .

Bàn T.ử : "Trong lúc chạy trốn, lạc mất bọn họ."

Lời của khiến Bạch Thu Diệp nảy sinh nghi ngờ.

Bạch Thu Diệp hỏi: "Sau khi qua đó, xảy chuyện gì?"

Bàn T.ử : "Sau khi dừng cơ quan trong hầm mộ của bọn họ , lối về phía cô chặn, nên chúng buộc chọn một lối thoát hiểm khác."

"Sau đó Mạc Kiệt vô tình kích hoạt một cơ quan, và Đông Phương Đàn may rơi xuống." Bàn T.ử tiếp tục: " hoảng loạn chạy lung tung trong mộ, ngờ thoát ."

Bạch Thu Diệp hỏi: "Sau đó chạy thẳng tới đây luôn?"

Bàn T.ử : "Chỗ ngay chân hai ngọn núi ."

Bạch Thu Diệp hỏi: "Sau khi khỏi ngôi mộ, đây?"

Bàn T.ử : " luôn cảm thấy nơi gì đó đáng chú ý, khám phá xem ."

Nói xong, sang Bạch Thu Diệp và La Chính Thanh: "Hai ?"

Dù chỉ cách đầy hai mét, nhưng bóng dáng Bàn T.ử chìm trong làn sương, như thể đang ở một thế giới khác với Bạch Thu Diệp và La Chính Thanh.

La Chính Thanh kéo tay Bạch Thu Diệp, vẻ mặt căng thẳng, dường như đang hiệu điều gì đó bằng ánh mắt.

Bạch Thu Diệp : "Được , vì chúng đều tới đây, giờ hãy ."

La Chính Thanh : "Đừng vội vội—"

Bạch Thu Diệp : "Ông chủ La, dù chúng cũng bên trong, trì hoãn thêm cũng chỉ một lúc."

Bàn T.ử phụ họa: " ."

Nghe thế, Bạch Thu Diệp đầu , thở dài: "Anh thật may mắn."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/802.html.]

Bàn T.ử nghi hoặc hỏi: "Sao ?"

Bạch Thu Diệp : "Bởi vì đúng là công nhận."

Mặt Bàn T.ử đờ : "Sao đột nhiên chuyện ?"

Bạch Thu Diệp lắc đầu: "Từ xưa đến nay, thần linh chọn mấy ai gặp may mắn ."

La Chính Thanh thở dài: "Cũng , những đó hy sinh bản , thì cũng mắc tội với thần linh."

Bàn T.ử chút ngượng ngùng : " vẫn đây nguyên vẹn, mấy đừng đoán tương lai của nữa."

Bạch Thu Diệp liếc với ánh mắt đầy ẩn ý, khiến Bàn T.ử nổi hết da gà, bồn chồn thúc giục nhanh chóng tiến khe núi.

Bạch Thu Diệp bước , La Chính Thanh thấy cô đó an mới dám theo .

Bên trong khe núi, sương mù ẩm ướt như dính chặt quần áo bọ họ, những sợi tóc bết dính mặt gây cảm giác vô cùng khó chịu.

Kỳ lạ là dù bên ngoài thể rõ cảnh vật trong khe núi, nhưng khi bên trong tầm hề thấp như Bạch Thu Diệp tưởng.

thể thấy rõ phía cuối khe núi một con đường mòn vắt lên cao, dường như là bậc thang đục đẽo nhân tạo giữa hai ngọn núi.

Cái đài cao cô đang tìm kiếm, lẽ ở phía đó.

Bàn T.ử chằm chằm bậc thang, đôi mắt đờ đẫn : " cảm thấy một sức hút kỳ lạ."

Bạch Thu Diệp thấy đang diễn xuất hảo vai trò kẻ thần linh chọn, khóe miệng khẽ nhếch: "Vậy dẫn đường ."

Bàn T.ử liếc cô, miệng lẩm bẩm từ chối đôi câu nhưng cuối cùng vẫn tiến lên phía dẫn đường.

Trong khe núi xảy hiện tượng quỷ đ.á.n.h tường đường nào, ba bọn họ nhanh chóng tới chân bậc thang.

Bàn T.ử đặt một chân lên phiến đá phủ đầy rêu xanh: "Bắt đầu leo thôi."

La Chính Thanh lo lắng : "Những bậc thang , trơn quá ."

Bạch Thu Diệp ngẩng đầu lên, những bậc thang mặt như thông thẳng lên trời, nếu trượt chân giữa chừng thì chắc chắn sẽ tan xương nát thịt.

Bàn T.ử nhặt một cành cây bên đường đưa cho La Chính Thanh: "Cầm cái gậy leo núi ."

La Chính Thanh gạt cành cây sang một bên, rút từ túi trang một chiếc rìu leo núi bằng kim loại thể co giãn: " chuẩn sẵn ."

Bạch Thu Diệp cũng lấy một chiếc rìu tương tự: " cũng cần."

Bàn T.ử biểu hiện khác thường là đòi mượn rìu leo núi để bảo vệ mạng sống, mà nhặt cành cây La Chính Thanh gạt .

Ba tiếp tục leo lên, càng lên cao sương mù càng loãng, tầm mở rộng nhưng các bậc thang càng thu hẹp.

Sau khi leo lên độ cao tương đương mười tầng lầu, Bạch Thu Diệp nhận điểm kỳ lạ của bậc thang .

Đáng lẽ nó giữa hai ngọn núi, nhưng trong lúc leo, đột nhiên bọn họ nhận cách giữa hai ngọn núi ngày càng xa.

Thông thường đỉnh núi càng cao thì hình dáng núi càng nhọn, hai ngọn núi gần tự nhiên sẽ cách xa . cảnh tượng Bạch Thu Diệp thấy như .

Bởi vì những bậc thang giữa hai núi tựa như đang lơ lửng mây, lẽ bám núi nhưng giờ tạo cảm giác lơ lửng giữa trung.

Bạch Thu Diệp thể khẳng định liệu nó thực sự đang trôi nổi phía một ngọn núi mảnh mai.

Ngước lên, đỉnh thang như cách xa ngàn dặm, dường như bất kể thế nào cũng thể vượt qua.

La Chính Thanh mệt nhoài như một con ch.ó già, thè lưỡi thở hổn hển: "Có thể... thể nghỉ một chút ?"

Bàn T.ử Bạch Thu Diệp dừng bước, đầu : "Chúng nghỉ một lát , cũng mệt lắm ."

Ban đầu còn giả vờ từng bước chậm rãi, nhưng đó dường như quên mất vai diễn của , bước mặt Bạch Thu Diệp nhanh như gió. Nghe lời La Chính Thanh, Bàn T.ử mới chợt nhớ cũng nên dừng thở lấy .

Lúc , bậc thang bọn họ đang chỉ rộng một mét, hai bên đều là vách đá dựng , xa hơn chút nữa là hai ngọn núi tách biệt.

Dừng chân, Bạch Thu Diệp thả hồn về phía vách núi của hai ngọn núi .

Đứng từ chân núi lên thể thấy, nhưng khi leo lên mới phát hiện vách núi khắc nhiều phù điêu. Chỉ thể từ xuống mới thấy cảnh những bức phù điêu .

Khi ba leo từ lên, những phù điêu trong mắt bọn họ chẳng khác gì vách đá bình thường.

Bạch Thu Diệp mơ hồ cảm nhận những phù điêu dường như sức ảnh hưởng nào đó, đang âm thầm đổi ý thức và nhận thức của cô.

Cũng chính kéo giấc mơ , cô mới bắt đầu chút cảm nhận về loại ảnh hưởng tinh thần kiểu .

Loading...