Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 799

Cập nhật lúc: 2025-11-24 11:09:47
Lượt xem: 44

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5VOLKG8L0q

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Không một dân làng nào thể chống , kể cả khi yêu cầu bọn họ c.h.ế.t, dù trong lòng nhưng cuối cùng bọn họ vẫn sẽ theo yêu cầu của .

Đồng t.ử Cẩu Đản run rẩy, đầu óc hỗn loạn, hiểu chuyện gì đang xảy .

"Phó bản quả nhiên thú vị." Người chủ trì nhếch mép: "NPC thể thức tỉnh dễ dàng như ."

Cẩu Đản mấp máy môi: "Anh đang ..."

Người chủ trì như đang tự với chính : "Vô Danh bảo đến đây, còn tưởng cô mất trí, dùng d.a.o mổ trâu g.i.ế.c gà. Không ngờ chuyến đáng giá, ngoài mục tiêu ban đầu, còn thêm là phần thưởng bất ngờ."

Cẩu Đản lắc đầu: " hiểu đang gì cả!"

Người chủ trì bước tới xổm mặt , đưa tay xoa đầu Cẩu Đản: "Vì sống , sẽ g.i.ế.c , nhưng sẽ đưa rời khỏi nơi ."

Cơ thể Cẩu Đản run rẩy: "Rời ? Rời khỏi đây? Đến nơi khác ngoài Nam Cô Đạo ?"

Vẻ mặt chủ trì lộ vẻ thất vọng: "Không ngờ vẫn thức tỉnh . Không , đồng bọn của chúng , chỉ là một vật thí nghiệm thôi."

Hắn thở dài: "Vô Danh đúng, kẻ hèn kém rốt cuộc vẫn là kẻ hèn kém, chỉ là một kẻ hèn kém đặc biệt một chút mà thôi."

hiểu đang gì, Cẩu Đản vẫn cảm nhận mối nguy hiểm đang bao trùm.

" sẽ với , về nhà!" Cẩu Đản : " về nhà!"

Người chủ trì lạnh lùng : "Muốn về nhà? Được, nếu ngay cả cái c.h.ế.t của ông nội cũng dập tắt ý nghĩ , phá hủy luôn ngôi nhà của thì ?"

Cẩu Đản , cả cứng đờ: "Chẳng lẽ... chẳng lẽ chính g.i.ế.c ông nội !"

Trên khuôn mặt chủ trì hiện lên nụ châm biếm: "Lão già đó ông nội của , cũng chẳng Cẩu Đản của cái làng ."

Cẩu Đản giơ tay đ.ấ.m mặt : "Tao sẽ g.i.ế.c mày——"

cổ tay chủ trì nắm chặt, cơn đau thấu xương khiến da tại đó lập tức đỏ ửng lên.

Người chủ trì búng tay một cái: "Ngủ ."

Lời dứt, Cẩu Đản lập tức thôi miên, thể mềm nhũn đổ gục xuống đất.

Người chủ trì bế lên, định về thì bỗng dừng bước.

Đằng một bé gái mặc váy đỏ.

Mộng Vân Thường

Cô bé chỉ năm sáu tuổi, khuôn mặt căng mọng collagen nhưng hề chút cảm xúc ngây thơ nào.

Cô bé với ánh mắt vô hồn.

Người chủ trì bỗng dưng cảm thấy lạnh sống lưng, dù là việc phát hiện cô bé cách cô bé , đều khiến cảm giác đang là con mồi.

Trong khi chỉ vài giây , vẫn còn là kẻ săn.

Người chủ trì hỏi: "Nhóc là ai!"

Vừa xong, chợt nhận giọng chút run rẩy.

Bé gái giơ tay : "Đưa đứa bé cho ."

Người chủ trì lùi một bước: "Cậu quan hệ gì với nhóc?"

Bé gái : "Đưa đây."

Người chủ trì hít sâu: "Cho nhóc cũng , nhưng nhóc trả lời , tại giúp nó?"

Ánh mắt bé gái vốn dĩ chút tình cảm, nhưng như hóa thành lưỡi d.a.o sắc nhọn, đ.â.m thẳng tim chủ trì.

" giúp ai cần gì giải thích với ." Giọng bé gái đột nhiên vút cao, hai đầu gối chủ trì quỳ phịch xuống.

Hắn cô bé với ánh mắt thể tin nổi.

lời nào, nhưng khí chất tỏa từ cô bé khiến chủ trì cảm thấy áp lực vô cùng.

Hắn cảm nhận sức nặng đè lên xương sống, cơ thể kiểm soát mà ép sát xuống đất, như đang quỳ lạy mặt bé gái .

Bé gái vỗ tay vài cái, cử chỉ như trẻ con đùa nghịch, nhưng khiến Cẩu Đản đang bất tỉnh bỗng mở mắt.

Chỉ điều tỉnh dậy , Cẩu Đản còn tỉnh táo như .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/799.html.]

Dường như cách ly giác quan, như một cỗ máy điều khiển đến lưng bé gái.

Người chủ trì trố mắt cảnh tượng , lúc bé gái với : "Nếu c.h.ế.t hẳn, thì hãy biến khỏi phó bản ngay."

Người chủ trì c.ắ.n môi, gượng gạo dậy khỏi mặt đất.

Trong đường hầm vang lên tiếng nổ, bóng dáng chủ trì biến mất khỏi chỗ cũ.

Bé gái thu tầm mắt Cẩu Đản, ánh của cô bé, Cẩu Đản dần dần lấy ý thức.

"Anh... là em cứu ?"

Bé gái gật đầu.

Cẩu Đản hỏi: "Sao em cứu ?"

Bé gái đáp: "Bởi vì cho ăn kẹo của em."...

Trong hầm mộ tối om, một tia sáng lóe lên, hai bóng in lên tường, càng lúc càng nhỏ dần đến khi bọn họ tiến gần.

"Đằng là một dấu hiệu ?" La Chính Thanh chỉ một góc phòng .

Bạch Thu Diệp dùng đèn pin chiếu vị trí đó, phát hiện nơi vẽ một mũi tên cùng hình tam giác.

xổm xuống, bổ sung thêm vài đường gạch chéo bên cạnh mũi tên dậy với La Chính Thanh: "Đi tiếp thôi."

Vừa cúi đầu bản đồ, cô La Chính Thanh hỏi: "Cô tìm những khác nữa ?"

Bạch Thu Diệp đáp: "Có cố cũng như ruồi đầu, bọn họ để ký hiệu chỉ để dẫn đường chứ kêu cứu."

La Chính Thanh : "Nếu theo dấu vết, chắc chắn sẽ gặp bọn họ thôi."

"Ông phía là lối thoát đường c.h.ế.t?" Bạch Thu Diệp trải bản đồ cho ông xem: "Hơn nữa theo hướng ký hiệu, bọn họ đang vòng quanh mê cung, chắc chắn sẽ chỗ ."

Cô nhấc chân đá vết khắc lúc nãy: "Đã đ.á.n.h dấu , sống c.h.ế.t tùy phận của bọn họ."

La Chính Thanh thở phào nhẹ nhõm: "Vậy đừng lãng phí thời gian nữa, chúng mau khỏi đây thôi."

Hai rẽ sang hướng khác. Quả thực lăng mộ như mê cung, thoát khỏi một đường hầm lập tức bước phòng mộ với phong cách mai táng khác biệt.

giữa những cách thức an táng khác điểm tương đồng.

Có lẽ do thời kỳ xây dựng lăng mộ khác nên tạo nên sự dị biệt về phong cách.

Bạch Thu Diệp và La Chính Thanh đến khảo cổ, bọn họ chỉ quan tâm thoát .

Trên đường , qua những khu vực an , Bạch Thu Diệp sẽ khắc ký hiệu lên tường đá để đến thể dựa đó rời khỏi lăng mộ.

rõ những ký hiệu tìm thấy đó là của Dung Vọng Mạc Kiệt.

La Chính Thanh bên cạnh bỗng chạy vài bước, hào hứng chỉ lên trần: "Nhìn kìa!"

Một tấm trần bằng đá trang trí khác biệt hẳn với xung quanh, đó chạm khắc phù điêu.

Ánh đèn pin tập trung lên phiến đá, cả hai rõ nội dung điêu khắc, giống hệt tấm bia tế lễ lúc .

Bạch Thu Diệp liếc La Chính Thanh khiến ông hổ cúi đầu.

La Chính Thanh : "Dù bản đồ ghi đây là lối , nhưng tấm đá chắc đẩy nổi ."

Ông nhanh nhảu thêm: "Vả cô và đều cách kích hoạt nó cần m.á.u thịt con ... nhưng nghĩ thứ thực sự vận hành là đám côn trùng ăn thịt ."

Bạch Thu Diệp nhếch mép : "Ý ông là tự nguyện hiến tế ?"

La Chính Thanh biến sắc: "Cô đừng lấy tính mạng đùa chứ!"

"Ông chủ La phản đối chuyện g.i.ế.c bừa bãi ?" Bạch Thu Diệp hỏi.

"Đã là hiểu lầm , g.i.ế.c ông nội ." La Chính Thanh lắp bắp: "Chỉ là mượn xác ông thôi..."

Nói xong, như sợ Bạch Thu Diệp bắt ông hiến tế, ông vội trèo lên vách đá nhô gần đó, cố đẩy tấm bia.

Thế nhưng La Chính Thanh dồn hết sức bình sinh cũng thể nhúc nhích tấm đá dù chỉ một phân.

Ông kiệt sức ngã vật xuống đất, nở nụ t.h.ả.m thiết, chẳng còn chút dáng vẻ kiêu ngạo như .

" đoán trúng ." La Chính Thanh :"Muốn dịch chuyển nó thì nhờ ngoại lực——"

Loading...