Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 791

Cập nhật lúc: 2025-11-23 05:16:50
Lượt xem: 40

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhỡ .

Câu đó sẽ phụ sự hy sinh của Bối Mã.

Hai đến ngôi nhà mà Bối Mã .

Cột cờ ở đây vẫn chặt, Bạch Thu Diệp và Bàn T.ử bàn bạc một chút, quyết định tạm thời giữ cột cờ bên cạnh ngôi nhà .

"Đằng quả nhiên một hàng rào." Bàn T.ử giơ tay chỉ: "Bên cạnh phủ một tấm vải, chắc cối xay đá trong đó."

Hai trèo qua hàng rào, lao thẳng đến phần che phủ.

Sau khi dẹp đống đồ linh tinh , phía quả nhiên lộ một chiếc cối đá.

Bề mặt chiếc cối nứt nẻ, trông như từng sử dụng bao giờ.

Bạch Thu Diệp dùng chuôi d.a.o gõ nhẹ cối đá, thấy âm thanh hề đục đặc.

"Quả nhiên là rỗng." Bàn T.ử : "Nếu là đặc thì tiếng khác ."

Bạch Thu Diệp gật đầu: "Đẩy nó ."

Bàn T.ử xắn tay áo lên: "Không Bối Mã bảo đẩy cả cái cối chỉ phần thôi nhỉ?"

Bạch Thu Diệp : "Đừng lề mề, thử cả hai ."

Cô đặt chiếc đèn dầu xác xuống đất, cùng Bàn T.ử ôm lấy nửa chiếc cối.

Dù bên trong rỗng nhưng bên ngoài bằng đá, trọng lượng hề nhẹ chút nào.

Khi hai nhấc phần lên, một luồng gió bất ngờ thổi tung mái tóc bọn họ.

Luồng gió từ lòng đất trào lên, xuyên qua lỗ giữa cối đá ngừng thổi lên.

Bàn T.ử : "Có vẻ di chuyển cả phần ."

Anh cúi xuống định bê thì bất ngờ Bạch Thu Diệp đá một cước, ngã phịch xuống tuyết.

Bàn T.ử đang định hỏi xem cô khống chế thì một vết đạn bỗng xuất hiện ngay mũi giày cối đá.

Anh ngẩng phắt lên, phát hiện một dân làng đang ở tầng hai ngôi nhà bên cạnh, giương khẩu s.ú.n.g trường về phía bọn họ.

Thấy dân làng chuẩn lên đạn, Bạch Thu Diệp lăn dậy, cầm con d.a.o phay chạy thẳng về phía ngôi nhà.

Bàn T.ử vội lăn tránh sang bên, hét theo: "Đại sư , cô gì thế!"

Bạch Thu Diệp trả lời, chạy đến bên nhà, bám những viên gạch tường lồi lõm leo lên.

Từ góc của Bàn Tử, Bạch Thu Diệp như một con thạch sùng linh hoạt, chớp mắt trèo lên tầng hai.

ngoài tầm ngắm của tay thợ săn, thể chĩa s.ú.n.g Bạch Thu Diệp nên dồn hết đạn về phía Bàn Tử.

Mộng Vân Thường

Bàn T.ử c.h.ử.i né, đến khi còn viên đạn nào b.ắ.n tới nữa mới dám ngẩng đầu về phía ngôi nhà.

Bạch Thu Diệp bám lan can tầng hai, dùng chân đạp mạnh tên thợ săn ngã ngửa trong.

Sau khi cô nhảy xuống, Bàn T.ử còn thấy cô gì nữa. Anh cũng thấy tiếng đ.á.n.h từ trong phòng.

Một lúc , Bạch Thu Diệp bên cửa sổ, Bàn T.ử thấy cô lấy rèm cửa lau con d.a.o phay nhảy xuống từ tầng hai.

Bạch Thu Diệp tới hỏi: "Không chứ?"

Bàn T.ử gật đầu, ánh mắt lảng tránh.

Bạch Thu Diệp dừng : "Anh ?"

Bàn T.ử ho khan một tiếng: "Cô như sát thần chuyển thế , đáng sợ đấy, ha ha ha..."

Trong tiếng gượng gạo của , Bạch Thu Diệp im lặng.

Cô nhận Bàn T.ử chút sợ , nhưng lạ cảm thấy vui.

Cảm giác giống như bỗng trở thành một kẻ sát nhân điên loạn trong mắt khác .

Hai bọn họ dời nửa tảng đá còn sang một bên, lộ một cái hố đen sì thăm thẳm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/791.html.]

Bạch Thu Diệp lục trong túi đồ trang mà La Chính Thanh chuẩn sẵn, lôi một cây đuốc cháy chậm ném xuống .

Ngọn đuốc rơi xuống đáy nhanh, độ sâu ở đây mười mét, chênh lệch nhiều so với trong giấc mơ của cô.

Bạch Thu Diệp: "Chất lượng khí vẻ , chúng xuống thôi."

Nói xong, cô lấy dây thừng quấn một vòng quanh tảng đá gần đó, buộc chặt nhảy xuống theo sợi dây.

Bàn T.ử cũng lóng ngóng dùng dây leo xuống, chỉ là khi sắp tới đáy, trượt chân ngã nhào, ngửa bốn vó giữa đất.

Bạch Thu Diệp quanh ánh sáng mờ nhạt từ ngọn đuốc, cô ngạc nhiên phát hiện nơi trông giống hệt một ngôi mộ cổ.

Lúc Bàn T.ử bò dậy, khi thấy cảnh tượng xung quanh, cũng vô cùng kinh ngạc.

"Hoàn là dấu vết khai quật mà." Bàn T.ử : "Trước đây từng phó bản nghề khảo cổ, đây chính xác là một ngôi mộ."

Bàn T.ử chỉ về phía cuối con đường: "Đây là đường hầm mộ, cô đường hầm mộ chứ?"

Bạch Thu Diệp đáp: " từng thấy trong phim tài liệu."

Bàn T.ử : "Đi theo lối , chắc chắn sẽ tới phòng chôn cất."

"Bọn họ ở trong phòng chôn cất ..." Bạch Thu Diệp lẩm bẩm: "La Chính Thanh tìm ngôi mộ đó, ngờ mộ ngay chân làng."

Bàn T.ử thở dài: "Ừ. Hơn nữa nghi đây là một ngôi mộ quần thể."

Bạch Thu Diệp hỏi: "Mộ quần thể là gì?"

"Là một lăng mộ lớn bao quanh bởi nhiều ngôi mộ nhỏ." Bàn T.ử giải thích: "Có thể cả một tộc chôn cất ở đây."

"Cuốn sổ tay nhắc tới những thứ ." Bạch Thu Diệp nhíu mày: "Thật kỳ lạ."

"Có lẽ xây ." Bàn T.ử đoán: "Khi sổ tay còn sống, lẽ chỉ mỗi ngôi mộ mà La Chính Thanh đang tìm. Những cái chân làng là xây ."

Hai dọc theo đường hầm một lúc, mắt bỗng mở một gian rộng lớn, một sảnh đá hiện .

Sảnh đá xây dựng như một khu vườn cổ, xung quanh bày biện nhiều non bộ giả và cây cảnh trang trí.

Ngoài lối mà Bạch Thu Diệp và Bàn T.ử bước , đối diện bọn họ ở hai bên trái sảnh đá đều một lối riêng.

Bàn T.ử hỏi: "Giờ chúng lối nào?"

Bạch Thu Diệp cũng chắc, đáp: "Thử bên ."

Vừa dứt lời, từ cả hai lối đều vang lên tiếng kêu cứu.

Sắc mặt hai biến đổi, lập tức im lặng lắng .

Từ bên trái vọng giọng Đông Phương Đàn, bên là tiếng La Chính Thanh.

Cả hai đều gấp gáp, như thể nguy hiểm kề cận.

Đông Phương Đàn ở bên trái hét lên: "Ai ở ngoài đó, mau mở cửa , tường đang thu hẹp dần trong!"

La Chính Thanh ở bên gào lên: "Dưới đất gai nhọn, mau đưa !"

Bàn T.ử gằn giọng hỏi: "Đông Phương Đàn, bên cô những ai?!"

Đông Phương Đàn đáp: " và Mạc Kiệt!"

Bàn T.ử hướng sang hỏi: "Ông chủ La, ông với ai?"

La Chính Thanh trả lời: "Một thôi!! Mau tới cứu!!"

Bàn T.ử : "Sao Vương Cốc ở đây? Chẳng lẽ cũng là nội quỷ?!"

"Lúc nãy đuổi theo một dân làng chạy mất, chúng cũng ." Đông Phương Đàn quát: "Anh đừng lảm nhảm nữa, mau đây kéo cửa, cơ quan cửa, kéo là dừng ngay!"

Bàn T.ử sang với Bạch Thu Diệp: "Bây giờ đây, cứu ai ?"

Bạch Thu Diệp hỏi: "Anh cứu ai ?"

Bàn T.ử đáp: "Cứu hai Đông Phương Đàn ."

Bạch Thu Diệp gật đầu: "Vậy thì cứu ."

Bàn T.ử giật : "Cô cùng ?"

Loading...