Khoảnh khắc đó, tất cả lũ quỷ đang vây quanh Bối Mã đồng loạt đầu về phía Bạch Thu Diệp. Chúng giơ tay lên, định chộp lấy cô.
Bạch Thu Diệp lợi dụng lực quán tính khi vung dao, lưỡi d.a.o lướt qua những cánh tay đang vươn lên từ phía cô.
Bọn quỷ vật lập tức phát tiếng kêu t.h.ả.m thiết, âm thanh kinh hoàng khiến ngọn đèn dầu xác trong tay Bàn T.ử vụt tắt ngấm.
Bạch Thu Diệp thậm chí thèm ngoái , lạnh lùng lệnh: "Thắp đèn lên ngay."
Bàn T.ử lúc mới hồn, thấy giọng cô liền giật nhận ngọn đèn tắt ngấm.
Anh vội vàng châm lửa, trong khi đó Bạch Thu Diệp vung nhát d.a.o thứ hai, dọn sạch một trống để Bối Mã thoát .
Bối Mã vội bò ngoài nhưng hai chân lũ quỷ phía túm chặt.
Bọn quỷ vật vốn là loại ưa bắt nạt kẻ yếu, thấy Bạch Thu Diệp c.h.é.m chúng như cắt cỏ, liền đồng loạt bỏ chạy khỏi cô. chúng vẫn tiếc của nên nhất quyết kéo theo Bối Mã.
Đám quỷ tham lam đương nhiên Bạch Thu Diệc xử lý gọn ghẽ, để đất vô chi thể rời rạc.
Bàn T.ử vội xách đèn chạy tới, dùng ánh sáng bao trùm cả ba .
"Ngạo Thiên, cô sư phụ, cô là đại sư đó." Bàn T.ử : "Bọn yêu quái thấy cô là chạy mất dép."
Bạch Thu Diệp lạnh nhạt : "Đừng đùa, xem thế nào ."
Bàn T.ử xổm vỗ vai Bối Mã: "Còn sống ?"
Bối Mã run rẩy ngẩng đầu: "Còn, còn sống."
Bạch Thu Diệp thẳng vấn đề: "Lúc nãy ai khống chế ?"
Bối Mã gật đầu: "Sao cô ?"
Bạch Thu Diệp: "Đoán thôi."
Bối Mã thổ lộ: " lúc tỉnh lúc mê, sáng sớm hôm nay tỉnh dậy thấy dân làng ở đây, nhưng ngay đó ngất ."
Bạch Thu Diệp hỏi dò: "Anh thấy bao nhiêu ?"
"Lúc mơ màng đếm bảy tám ." Bối Mã thêm: "À, bọn họ một kẻ cầm đầu, gọi là chủ trì."
Bạch Thu Diệp giật , danh xưng cô từng từ miệng Dung Vọng. Dù đó là trong giấc mơ.
Người chủ trì của làng tương tự trưởng thôn, nhưng từ phản ứng của Thạch bà bà khi Dung Vọng dùng danh nghĩa đe dọa thể thấy, quyền lực của chủ trì vẻ lớn hơn.
Ít nhất dân làng chỉ lời mà còn khiếp sợ .
Bạch Thu Diệp truy vấn: "Người trông thế nào?"
"Cái ... tả đây..." Bối Mã lúng túng: "Đại khái là một thanh niên bình thường, gì đặc biệt."
"C.h.ế.t tiệt, hóa ngất là do !" Bàn T.ử giận dữ: "Chắc chắn là khống chế đ.á.n.h !"
" cũng cố ý mà." Bối Mã run rẩy: "Bây giờ hết khống chế chứ? Sẽ tái phát nữa chứ?"
Bạch Thu Diệp lắc đầu: "Không . Phải tìm kẻ khống chế thì mới giải quyết triệt để. Nếu như quả b.o.m hẹn giờ ."
Mộng Vân Thường
Lời của Bạch Thu Diệp khiến Bối Mã càng thêm bất an.
Anh vội van nài: "Xin đừng bỏ rơi , các thể trói cũng , nhất định sẽ báo đáp."
Bàn T.ử khịt mũi: "Muốn cảm ơn thì tiên cảm ơn bọn cứu ."
Bạch Thu Diệp ngắt lời hai : "Tạm gác chuyện , những khác ? Anh còn nhớ ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/789.html.]
"Nhớ chứ." Bối Mã gật đầu định tiếp, ánh mắt bỗng tối sầm , vẻ sợ hãi mặt biến thành giễu cợt, bọn họ với nụ nửa miệng.
Bàn T.ử đẩy một cái: "Anh gì , chứ!"
Bạch Thu Diệp hỏi: "Anh là ai?"
Bàn T.ử sửng sốt: "Ngạo Thiên, đang chuyện với ai thế?"
" cũng là ai." Bạch Thu Diệp : "Có lẽ là chủ trì mà Bối Mã nhắc đến."
Bối Mã nhe răng khẽ vài tiếng, âm thanh kỳ quái, như ai đang gảy một nhạc cụ quen thuộc.
"Xin chào, Nam Cung Ngạo Thiên?"
Bạch Thu Diệp nhíu mày: "Bỏ qua mấy lời xã giao , dẫn chúng tới đây để gì?"
Bối Mã : "Ban đầu là định bắt sống hai các , nhưng kế hoạch đó giờ phá sản ."
Bạch Thu Diệp giọng châm biếm: "Đừng bảo là chúng kế hoạch của phá sản đấy nhé."
Bối Mã gật đầu: "Vì các trả giá."
"Trả giá thế nào?" Bạch Thu Diệp hỏi: "Để cả đám A Phiêu(quỷ) ở Nam Cô Đạo vây bắt chúng ?"
Bối Mã : "Không đơn giản thế ."
Lời dứt, bỗng nhíu mày, miệng phát tiếng rên rỉ đau đớn. Thân thể ngã vật xuống tuyết lăn một vòng.
"Cái thằng ch.ó nhảm cái gì thế!" Bàn T.ử thấy định xông tới đá một phát: "Lương tâm để ch.ó ăn !"
Bạch Thu Diệp vẫy tay với Bàn Tử: "Anh khống chế ."
Bàn T.ử : "Sao nhanh thế? Hoàn nhận ."
Bàn T.ử chuyện trong mộng, cũng từng thấy tình huống xảy với Bối Mã, cảm thấy tất cả thật khó tin.
Theo góc của , Bối Mã gần như chuyển đổi liền mạch, từ đầu đến cuối hề đổi, chỉ là lộ bản chất thật mà thôi.
Anh cảm thấy cứu nhầm , nên tức giận đ.ấ.m mặt Bối Mã vài quyền.
"Đừng hoảng." Bạch Thu Diệp : "Bây giờ ."
Bạch Thu Diệp dứt lời, Bối Mã ngẩng đầu lên, biểu cảm trở vẻ cực kỳ hoảng sợ lúc nãy.
"Không còn thời gian nữa, ngắn gọn thôi." Bối Mã nhanh: "Các thấy ngôi nhà ở rìa ngoài cùng , bên cạnh một mảnh vườn rau, giờ tuyết phủ , nhưng xung quanh hàng rào."
"Vào trong đó tìm cái cối đá để trong nhà." Bối Mã tiếp tục: "Đẩy cối đá sang một bên, các sẽ tìm thấy bọn họ."
Bạch Thu Diệp hỏi: "Dưới cối đá là gì?"
Bối Mã : "Là giao điểm của tất cả các hầm chứa, bọn họ thực sự nhốt ở đó. các cẩn thận, chắc chắn sẽ dân làng phục sẵn đó."
"Khoan , là chúng cẩn thận." Bàn T.ử : "Anh cùng bọn ?"
Bối Mã nở nụ t.h.ả.m thiết: " cảm thấy, chịu bao lâu nữa ."
Bàn Tử: "?"
Bối Mã : "Bây giờ cứ như dung nham đang cuộn trong đầu , nó sắp..."
Bối Mã một nửa câu thì hít một thật sâu, Bàn T.ử cũng căng thẳng hít theo: "Sắp xảy chuyện gì ?"
"Sắp..." Bối Mã : "nổ tung mất—"
Lời Bối Mã dứt, Bạch Thu Diệp và Bàn T.ử thấy một âm thanh như quả dưa hấu vỡ tan.