Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 77
Cập nhật lúc: 2025-06-07 16:05:47
Lượt xem: 24
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
– Có ai trong phòng số một không? – Cô gọi to, giữ khoảng cách an toàn.
Đúng lúc đó, một tiếng mở cửa nhẹ nhàng vang lên ngay phía sau lưng. Bạch Thu Diệp quay lại, nhìn thấy một người đàn ông từ phòng số hai bước ra.
Anh ta đeo kính gọng vàng, tóc chải gọn gàng, dáng vẻ tri thức điềm đạm.
– Người sống ở phòng số một – Đại Trung – rời đi từ nửa tháng trước rồi. – Anh ta nói: – Nghe đâu anh ta nợ tiền cờ bạc, bị người ta tìm tới tận nhà đánh cho một trận, sau đó sợ quá mà trốn biệt, không dám quay về.
Bạch Thu Diệp thở phào, lòng nhẹ đi mấy phần. Cô cứ tưởng mình phải tự tay nhét thông báo qua một cánh cửa đầy m.á.u và rác rưởi kia.
Mộng Vân Thường
– Cảm ơn anh nhé. Tôi là nhân viên mới, trực đêm nên chưa biết rõ tình hình ở đây.
– Không có gì. Chỉ là vừa nghe tiếng động nên tôi ra xem. – Anh ta nói xong, giọng vẫn giữ vẻ bình thản.
Bạch Thu Diệp nhân tiện đưa tờ thông báo cho anh ta:
– A Long đã mời thầy pháp đến, đúng 11 giờ đêm nay sẽ lập đàn làm phép. Anh nhớ đừng ra ngoài nhé.
Người đàn ông đón lấy tờ giấy, gật đầu:
– Được, tôi nhớ rồi.
Thấy anh ta có vẻ thân thiện, Bạch Thu Diệp bèn hạ giọng hỏi thêm:
– Anh sống cạnh phòng ba, chắc cũng rõ chút ít? Người bên đó… anh có biết không?
Sắc mặt người đàn ông thay đổi ngay lập tức, anh ta nghiêm túc nói:
– Cô cứ nhét thông báo vào là được, tốt nhất đừng tiếp xúc với người đó.
Bạch Thu Diệp cau mày:
– Thường ngày anh có nghe thấy tiếng gì lạ không?
Anh ta lắc đầu:
– Nghe nói người này có chút kỳ quái, nhưng tôi không rõ lắm. Tôi đi làm cả ngày, sáng sớm ra khỏi nhà, tối mịt mới về, hầu như không chạm mặt anh ta.
Cô gật đầu tỏ ý đã hiểu. Người đàn ông kia cũng khẽ chào rồi quay vào, đóng cửa lại.
Bạch Thu Diệp quay người nhìn thẳng vào cánh cửa phòng số ba. Một khoảng im lặng bao trùm. Cô đứng đó, tay cầm tờ thông báo, do dự không biết nên gõ cửa hay bỏ qua.
– Nếu anh ta thật sự không hay ra ngoài, chắc chỉ cần nhét thông báo vào, sớm muộn gì cũng thấy thôi. – Cô tự nhủ.
Nghĩ vậy, cô cúi người, đưa tờ giấy về phía khe cửa – thì bất ngờ, một tiếng “cạch” vang lên.
Ổ khóa cửa phòng số ba vừa bật.
Bạch Thu Diệp giật mình ngẩng đầu lên. Cánh cửa trước mặt đang hé ra một khe nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/77.html.]
Không có đèn trong phòng, chỉ có ánh sáng từ chiếc đèn pin yếu ớt trong tay cô hắt vào trong – chiếu đúng vào nửa khuôn mặt người đàn ông đang đứng sau cánh cửa.
Ánh sáng mờ nhạt tạo thành một vệt trắng phân đôi khuôn mặt gã: một nửa chìm trong bóng tối, một nửa như được phủ một lớp ánh sáng bạc lạnh lẽo.
Người đàn ông này có mái tóc vàng xỉn, rối bời như chưa từng chải chuốt. Dáng người gầy đến mức trơ xương, gương mặt xanh xao tái nhợt, đôi mắt trũng sâu gần như lõm vào trong hốc mắt. Mắt anh ta mở to, trống rỗng và đờ đẫn – cái nhìn vô hồn như thể người chết.
Một mùi tanh hôi đặc quánh từ bên trong căn phòng xộc thẳng ra ngoài – là mùi của đất, nhưng không phải mùi đất bình thường, mà là mùi đất trộn với thứ gì đó mục nát… thứ mùi khiến người ta phải cảnh giác.
Bạch Thu Diệp tái mặt. Hai người phụ nữ ở tầng hai hoàn toàn không bịa chuyện — người đàn ông này thật sự có vấn đề.
Anh ta mở miệng, giọng trầm và lạnh: “Có chuyện gì?”
Cô giơ tờ thông báo ra trước mặt anh ta, cười gượng: “Anh đọc đi… tôi đi đây.”
Nói xong, cô nhanh chân muốn rút lui, nhưng chưa kịp quay người đã bị anh ta bất ngờ túm lấy tay.
Cô giật mình quay lại, chỉ thấy gương mặt anh ta đã áp sát đến mức gần chạm vào mình. Đôi môi hé mở, hàm răng lộ ra đen sì vì thuốc lá, mùi khói nồng nặc phả vào mặt.
Bạch Thu Diệp hoảng hốt, vùng tay thật mạnh. Anh ta lập tức loạng choạng ngã bật về phía sau như một cái xác khô, đập thẳng vào chiếc tủ giày đặt gần cửa.
Ngay lúc ấy, bức tượng Quan Âm đặt trên nóc tủ rơi xuống, “choang” một tiếng, vỡ tan thành từng mảnh.
Người đàn ông đứng đờ ra trong vài giây, rồi như bừng tỉnh, lập tức quỳ xuống, nhặt từng mảnh vụn một cách cuống cuồng. Mảnh sứ cứa rách tay anh ta, m.á.u chảy không ngừng, loang lổ khắp nền nhà. Nhưng anh ta lại hoàn toàn không để tâm, như thể không hề cảm thấy đau.
Bạch Thu Diệp lắp bắp: “Tôi… tôi xin lỗi…”
Người đàn ông ngẩng đầu lên, ánh mắt anh ta ngập tràn nỗi sợ hãi tuyệt vọng, giọng run rẩy: “Vỡ rồi… tiêu rồi… cô ta sắp tới… cô ta sẽ g.i.ế.c tôi… tôi không trốn thoát được nữa…”
Câu nói khiến Bạch Thu Diệp lạnh sống lưng. Cô nhíu mày hỏi: “Ai? Ai sẽ g.i.ế.c anh?”
Anh ta run rẩy đáp: “Có… có quỷ… từ khi tôi thấy cái xác đó… cô ta cứ bám theo tôi không buông…”
Câu trả lời làm da đầu Bạch Thu Diệp tê dại. Cô vội hỏi tiếp: “Anh thấy xác c.h.ế.t ở đâu?”
Người đàn ông như ngây người ra vài giây, rồi đột nhiên bật dậy, lao thẳng vào trong nhà như kẻ mất trí.
Trong nhà không bật đèn. Bạch Thu Diệp vội bật đèn pin soi theo, và lập tức phát hiện nền nhà không phải sàn gạch thông thường mà phủ kín đất — không phải loại đất bẩn do giẫm lên mà giống như có ai đó đã cố tình đổ cả bao đất vàng vào.
Ngay lúc ấy, cô nhớ lại lời hai người phụ nữ tầng hai từng nói:
Chôn xác vào đất, có thể luyện thi.
Thế nhưng phản ứng kinh hoảng của người đàn ông này rõ ràng không giống một kẻ đang làm chuyện đó. Anh ta sợ hãi đến tột độ, như đang bị cái gì đó bám riết lấy chứ không phải chủ động gây ra.
Ánh đèn pin quét đến chỗ những mảnh vỡ của bức tượng Quan Âm, Bạch Thu Diệp bất ngờ phát hiện giữa đống gốm sứ ấy có một thứ gì đó dài dài, màu trắng. Cô cúi xuống nhìn kỹ hơn — đó là một ngón tay người.
Ngón tay trắng muốt, móng tay được sơn vẽ cẩn thận, màu sắc rực rỡ như mới làm nail. Mặt cắt của ngón tay vô cùng mịn và phẳng, không dính máu, cũng không có mô thịt dư thừa. Trông chẳng khác gì vừa được lấy ra khỏi ngăn đông lạnh rồi bị cắt đứt bằng d.a.o phẫu thuật.
Bạch Thu Diệp lạnh người. Rõ ràng, người đàn ông này đặt tượng Quan Âm ở cửa là để trấn tà, nhưng bên trong lại giấu một ngón tay bị cắt đứt — rất có thể là từ một cái xác đông lạnh. Dù nhìn kiểu gì, đây cũng là một cái bẫy rõ ràng đến rợn người.