Bạch Thu Diệp hỏi: "Anh đỡ hơn ?"
Dung Vọng như đùa: "Chắc do nhiệt độ quá thấp nên vết thương đông cứng , m.á.u tự cầm thôi."
Bạch Thu Diệp thấy sắc mặt giống như thực sự khỏe hơn nên : "Anh cứ nghỉ ngơi ở đây , tự đến nhà bà Thạch thôi."
Dung Vọng bước cửa: "Mấy bước đường c.h.ế.t , chỉ là thể giúp cô mang đồ ."
Bạch Thu Diệp thuyết phục , đành buộc mấy sợi dây xác Nhi Thú con Nhi Thú trở nên thuần tính nhờ tác dụng của d.ư.ợ.c thảo.
Dung Vọng thấy con Nhi Thú giãy giụa, liền hỏi Bạch Thu Diệp cách nào.
Mộng Vân Thường
Bạch Thu Diệp ném túi t.h.u.ố.c mê đặc chế cùng cây d.ư.ợ.c thảo tay Dung Vọng: "Nhờ cái đấy, ấn tượng gì ?"
"Đồ trong túi vải thì từng thấy, nhưng lúc đó là cái gì." Dung Vọng đưa mắt sang cây cỏ đen bên cạnh: "Còn cây cỏ thì thấy bao giờ."
Bạch Thu Diệp giải thích cho dân làng ở đây dùng loại cỏ đen cùng m.á.u Nhi Thú để chế tạo t.h.u.ố.c mê, thể khiến Nhi Thú trở nên thuần tính.
Nghe xong, Dung Vọng trầm ngâm một lát : "Thứ khiến Nhi Thú thuần tính lẽ loại cỏ , mà là m.á.u của chính chúng."
Bạch Thu Diệp gật đầu: " cũng nghĩ , loại cỏ với chúng lẽ chỉ là món ăn vặt khoái khẩu. Nếu cỏ tác dụng gây mê, dân làng cần cho thêm m.á.u của chúng ."
Khi đến cửa nhà bà Thạch, Bạch Thu Diệp phát hiện cửa mở sẵn, bà Thạch cửa xoa xoa tay, bọn họ với nụ đôn hậu.
"Thật ngờ mang về ." Ánh mắt bà Thạch đảo qua đống xác Nhi Thú Bạch Thu Diệp đang kéo tay, dừng ở con Nhi Thú còn sống: "Còn bắt cả Nhi Thú sống nữa, lắm lắm. nếu thiếu cân non lạng, nhận ."
Bạch Thu Diệp kéo đồ nhà bà : "Bà yên tâm, chỉ thừa chứ thiếu."
Thạch bà bà : "Được , cô cứ ném đồ trong đó ."
Vừa bà xoay cái hũ tròn tủ, âm thanh bánh răng vang lên trong phòng, sàn nhà nứt để lộ một cái hầm tương tự như trong nhà các dân làng khác.
Bạch Thu Diệp : "Giao dịch gì cũng một vốn bốn lời, bà cho cái đài cao vẽ cờ ở , sẽ giúp bà ném đồ ."
Bà Thạch đảo mắt liếc , : "Khà khà, kiểm tra đám Nhi Thú cô mang về ."
Bạch Thu Diệp nghiêng nhường chỗ, để lộ con Nhi Thú đang che phía .
Thạch bà bà khom lưng, chậm rãi bước tới, khi thấy đống xác Nhi Thú chất đống, nét mặt bà hồng hào đến mức những nếp nhăn dường như biến mất.
"Để đếm xem nào... một... hai... ba..." Bà Thạch thong thả đếm, phát hiện Bạch Thu Diệp mang về nhiều hơn một con, trong mắt lóe lên vẻ vui mừng, nhưng biểu cảm mặt thì trở nên khó coi: "Mấy con nát quá, tính tính."
Bạch Thu Diệp : "Con thừa thể bù đắp cho phần thiếu hụt của chúng, thậm chí còn dư nữa."
Bà Thạch : "Ta tận mắt thấy chúng đó bao nhiêu thịt, cô thể khẳng định chắc chắn bù đủ?"
Chỉ cần mắt là bà đang cố tình gây khó dễ, bởi vì chỉ hai con Nhi Thú ăn mất phần nhiều, trong đó một con c.ắ.n mất đầu và cổ, con còn mất tứ chi. Phần thịt và xương nhiều nhất thực ở đoạn giữa cơ thể.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/758.html.]
Dù cộng thêm chút thịt c.ắ.n từ những con Nhi Thú khác, thì con Nhi Thú Bạch Thu Diệp giành cũng đủ để bù chỗ trống còn dư.
Bà Thạch câu , chỉ đơn giản là tiết lộ đáp án cho cô mà thôi.
Bạch Thu Diệp : "Nếu bà trả lời, sẽ mang đám Nhi Thú tìm khác giải đáp giúp."
Bà Thạch khịt mũi: "Hừ, cô thực sự nghĩ trong làng ngoài còn ai nơi đó? Đừng để đến cuối cùng lóc về cầu xin ."
Lời Bạch Thu Diệp chỉ là kế khích tướng, cô thời gian tìm thứ hai hiểu nội dung lá cờ.
Thấy bà Thạch mắc bẫy, Bạch Thu Diệp liền thu nụ , ánh mắt lạnh lẽo bà : "Bà thế nào để đám Nhi Thú ?"
"... Được , ." Bà Thạch thở dài: " khi xong cô giao Nhi Thú cho , nếu chủ trì sẽ tha cho cô ."
Bạch Thu Diệp giật , cô tưởng bà Thạch sẽ tiếp tục đ.á.n.h trống lảng, ngờ bà đầu hàng nhanh thế. Có lẽ mấy phát s.ú.n.g lúc nãy phát huy tác dụng, khiến bà Thạch nhận thức giới hạn của cô.
Bà Thạch kéo chiếc ghế mây bên cạnh xuống: "Nơi vẽ lá cờ, cũng ở Nam Cô Đạo, nhưng ở rìa của Nam Cô Đạo."
Bạch Thu Diệp cảm thấy lời bà sơ hở, liền hỏi: "Đã ở Nam Cô Đạo, những khác ?"
Thạch bà bà : "Bởi vì nơi đó ai cũng thấy ."
Bạch Thu Diệp nhíu mày: "Ý bà là ?"
Bà Thạch giải thích: "Nó vẫn luôn ở đó, nhưng thấy chỉ là vách núi bình thường, tưởng là dốc , thậm chí kẻ thấy đồng bằng hoặc rừng cây."
"Chẳng lẽ nơi đó cơ quan gì." Bạch Thu Diệp suy đoán: "Hoặc xung quanh loài thực vật gây ảo giác."
"Cô tưởng tượng khá , nhưng đều sai cả." Bà Thạch khô khốc: "Muốn thấy đài cao, chỉ ba cách."
Bạch Thu Diệp hỏi: "Ba cách nào?"
"Cách thứ nhất là nó công nhận. Cách thứ hai là cúng tế." Bà Thạch với giọng âm trầm: "Cách thứ ba là cô c.h.ế.t ."
Bạch Thu Diệp thầm nghĩ, thật trùng hợp , điều kiện khắt khe nhất với khác thì cô đáp ứng đủ.
cô vẫn tiếp tục hỏi: "Cái "nó" bà , rốt cuộc là chỉ cái gì, là bản tòa kiến trúc đó, tòa kiến trúc tượng trưng cho một nhân vật nào đó?"
"Phương pháp thứ hai là cúng tế, chứng tỏ nơi đó vị thần linh các thừa nhận, nên mới xuất hiện nghi thức ." Bạch Thu Diệp bổ sung: " ?"
Bà Thạch : "Hừ hừ, đó vốn là một nơi thần kỳ, chúng quản ở đó thần tiên . Chúng tư cách để hiểu, các cũng tư cách đó."
"Cô cũng đừng nghi ngờ lão bà t.ử dối, đến mức , chuyện dù cũng chẳng quan trọng gì." Bà Thạch : "Lý do là vì thực sự rõ."
Bạch Thu Diệp hỏi: "Ngoài bà , còn ai chuyện ?"
"Nếu lão Vạn mất tích, chắc chắn ông ." Bà Thạch : "Nhà ông lưu một cuốn sổ tay tổ tiên truyền , trong đó hẳn nhắc đến việc chúng tế lễ cái đài cao thần tiên."