Đáp cô chỉ là tiếng rên rỉ đau đớn của , hiểu trong phòng xảy chuyện gì mà thể thốt nên lời.
Sắc mặt Bối Mã tái mét, với : "Hay là chúng thôi, để bọn họ tự lo cho ."
Dù lúc nãy còn thắc mắc tại phòng bọn họ im lặng, giờ đổi giọng ngay, nhưng trong tình huống , giả nhân giả nghĩa nữa, bảo mạng sống mới là quan trọng nhất.
Bạch Thu Diệp xong liền : "Được, nhanh ." Nói cô kéo tay Vương Cốc.
Khi thể giúp, cô sẵn lòng giúp đỡ. lúc , ngay cả đối phó với đám côn trùng cô còn cảm thấy bất lực, huống chi là nhúng tay chuyện của khác.
Trong phó bản , ngoài Vương Cốc chỉ Mạc Kiệt là giá trị với cô. Việc cứu Đông Phương Đàn và gã béo càng cần thiết.
Vương Cốc giật tay khỏi tay cô, : "Cô , sẽ mở cửa giúp bọn họ."
Bạch Thu Diệp ngờ Vương Cốc chọn mở cửa, sửng sốt hỏi: "Anh hùng ? Không giống phong cách của chút nào."
Vương Cốc cô, thở dài: " một bạn thích hùng. Nếu ở đây, chắc chắn sẽ mở cửa."
Nghe , Bạch Thu Diệp cảm thấy như ai đó lật đổ tất cả các loại gia vị trong lòng cô, khiến cô vô cùng phức tạp.
Cô nghĩ về biểu hiện lạnh lùng của lúc nãy. Từ khi nào cô bắt đầu quen với việc sắp xếp theo tiêu chí lợi dụng như .
Người bạn mà Vương Cốc nhắc đến giống như một tấm gương đèn chiếu sáng.
Dù cô giấu phần tối trong , nhưng nó vẫn ánh đèn soi rõ mồn một.
Dường như Vương Cốc nhận thấy sự bất thường nét mặt Bạch Thu Diệp, liền : "Nếu để tự chọn, sẽ . Vì cô cần ở đợi ."
"Ai bảo định ở đợi ?" Bạch Thu Diệp : "Chúc may mắn, xuống đây."
Dù nhận điều đó, cô vẫn ý định đổi quyết định của .
Tấm gương chỉ phản chiếu con thật của cô. Cô chấp nhận nó, nhưng ý định đổi.
Bạch Thu Diệp vượt qua ngọn lửa, chạy về phía phòng của Mạc Kiệt.
Mạc Kiệt và Bối Mã thấy , vội mở cửa sổ . Bối Mã nhảy xuống, giữa tuyết ở tầng một ngước lên.
Bạch Thu Diệp trèo qua cửa sổ, với : "Anh xa ."
Bối Mã , lùi vài mét.
Bạch Thu Diệp chợt nhớ đó cô và Vương Cốc nghi ngờ trong tuyết cũng thể côn trùng, liền tiếp: "Đừng yên, nhảy lên ngay ."
Bối Mã hiểu ý cô, nhưng thấy vẻ mặt Bạch Thu Diệp giống đùa, vội vàng nhảy lên nhảy xuống tại chỗ.
Trông như một kẻ ngốc đang nhảy nhót tường. Mạc Kiệt thấy , mà hỏi Bạch Thu Diệp chuyện gì xảy .
Bạch Thu Diệp với : "Xuống ." Nói xong cô cũng nhảy khỏi cửa sổ, khi tiếp đất liền cùng Bối Mã nhảy nhót như điên.
Mạc Kiệt xuống từ lầu, giữa đêm tối ánh sáng mờ ảo, hai bóng nhảy lên nhảy xuống trông chẳng khác gì cương thi đòi mạng.
Mạc Kiệt nuốt nước bọt, lật nhảy xuống.
Tuyết dày giảm bớt lực va chạm, loạng choạng một cái cũng bắt chước động tác của Bạch Thu Diệp và Bối Mã nhảy lên nhảy xuống.
Bạch Thu Diệp giải thích: "Bên ngoài cửa sổ phòng chúng côn trùng bò , nên và Vương Cốc nghi trong tuyết cũng côn trùng."
Vừa nhảy Mạc Kiệt : "Vậy nhất chúng nên đến chỗ tuyết, cái chuồng cừu bên cạnh thế nào?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/724.html.]
Bạch Thu Diệp : "Bọn côn trùng đó thích chỗ ấm áp, xem bên ngoài chỗ nào ấm hơn chuồng cừu ?"
Bối Mã thở hổn hển : "Đệch mợ đừng nữa, càng càng thấy ngứa ngáy, như côn trùng chui ."
Bạch Thu Diệp : "Không chừng thật sự giòi bọ chui ."
Bối Mã: "Hụ... hụ..."
Mạc Kiệt cởi khuy áo khoác , : "Chúng thể nhảy suốt ba tiếng ở đây ."
Bạch Thu Diệp : " thì ."
Bối Mã càu nhàu: "Cô là đấy? Nhảy ba tiếng liền, chắc chắn mất nước mà c.h.ế.t."
Thật trong lòng Bạch Thu Diệp chủ ý, nhảy cô di chuyển về phía cửa sổ căn phòng của Đông Phương Đàn và gã béo, hai thấy cũng đuổi theo.
Ba như ba con ma cà rồng, nhảy sang phía bên ngôi nhà.
Bối Mã : "Không Vương Cốc gặp chuyện gì ?"
Mạc Kiệt : "Anh vốn là ."
Bạch Thu Diệp thấy cửa sổ căn phòng đó in bóng một hình dáng, trông như một quả bóng đang phồng lên.
Một lúc , cái bóng đó cái gì đó đập mạnh. Bóng ảo hóa thành bóng thật, cách giữa nó và cửa sổ dần thu hẹp, cuối cùng dính chặt mặt kính.
Bỗng một tiếng "đùng", cửa sổ một lực mạnh bật tung, chỉ thấy một bóng bay vọt ngoài.
Bạch Thu Diệp nhanh như cắt né sang một bên, Bối Mã loạng choạng lùi mấy bước, ngay chỗ hai , một thể sưng phồng đang sấp.
"Coi chừng, dáng vẻ chắc là quái vật-" Lời Bối Mã dứt, cái thể sưng phù lật : "C.h.ế.t tiệt, hóa là ."
Gã béo dài rên rỉ, kêu la vài tiếng đột nhiên lăn qua lăn như trái banh.
Mạc Kiệt hỏi: "Anh , đó xảy chuyện gì?"
Gã béo sức mà trả lời, chỉ lăn lộn, còn bắt đầu dùng tay đập lên .
Bạch Thu Diệp cúi xuống, dùng chiếc đèn dầu soi qua , lập tức thấy một cảnh tượng khiến da đầu dựng ngược.
Trong lỗ chân lông mặt gã béo, những sợi tơ mảnh như sợi chỉ đang dựng lên.
Mặt Mạc Kiệt biến sắc: "Đây là giòi bọ đúng ?"
Bối Mã thấy thế, tốc độ nhảy của cũng nhanh hẳn lên, sợ giòi bò sang : "Tên chắc giòi ăn rỗng ruột ."
Bạch Thu Diệp dịch chiếc đèn sang một chút, đám giòi bắt đầu ngọ nguậy bò về phía ngọn đèn.
Mạc Kiệt : "Chúng đang hướng về phía nhiệt."
Bạch Thu Diệp : "Anh vẫn còn cứu ."
Mộng Vân Thường
Cô và Mạc Kiệt , một cởi áo cho gã béo, một châm lửa đốt lên .
Áo quần gã béo cháy nhanh, nhưng do đè lên tuyết nên ngọn lửa nhỏ.
Tuy nhiên, nhiệt lượng từ ngọn lửa nhỏ đủ để lũ giòi chui khỏi da thịt gã béo và bò trong quần áo.
Khi quần áo gã béo cháy gần hết, Mạc Kiệt một chân đạp lên mép áo, chân đá m.ô.n.g gã béo, đá bay xa.