Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 722

Cập nhật lúc: 2025-10-06 16:39:54
Lượt xem: 36

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KhLOjpTda

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Gã béo : "Bọn họ giao dịch với ngoài mà, mua quần áo về cũng gì lạ."

" là thế nhưng..." Đông Phương Đàn lật mặt trong chiếc áo khoác gió lên: "Sao m.á.u ở đằng ?"

Mặt trong áo dính những vệt m.á.u đen , vẻ lâu lắm .

"Chuyện nhỏ thôi mà." Gã béo : "Nhìn cách bọn họ đối xử với Nam Cung Ngạo và Vương Cốc , thành thạo đến thế, chắc chắn đầu."

"Chắc đây cũng giống chúng tới đây." Gã béo : "Đây đúng là một hắc điếm, , là hắc thôn."

Nói xong phịch xuống giường: " vẫn chút thắc mắc, du lịch kiểu gì ở cái nơi . Chẳng lẽ dẫn khách tới đây để trải nghiệm dân làng chất phác thế nào ?"

Hình ảnh du khách dân làng trói như cừu non hiện lên trong đầu, bật .

"C.h.ế.t tiệt, lẽ bắt dẫn khách tới đây du lịch một ngày?" Gã béo xong, phát hiện Đông Phương Đàn đáp liền sang cáu kỉnh: "Nói chuyện với cô đấy, giả điếc hả-"

Câu dừng đột ngột.

Bởi khi , phát hiện Đông Phương Đàn mới còn lưng xem xét chiếc áo, từ lúc nào xoay .

Đông Phương Đàn dựa lưng bàn, hai tay buông thõng, im lặng thẳng .

Ánh mắt lạnh băng của cô khi khiến gã béo rùng .

Lông toa gã béo dựng , bàn tay đang chống giường vô thức siết chặt tấm ga.

Anh giả vờ nhận sự khác thường của Đông Phương Đàn, ho khan một tiếng : "Đây cũng chỉ là quan điểm của thôi, nếu cô đồng ý cũng chẳng gì thêm. Được , cô cứ tiếp tục việc của ."

Gã béo gượng gạo xong, Đông Phương Đàn vẫn im như tượng, ánh mắt đăm đăm chớp mắt.

Mồ hôi lạnh ướt đẫm trán gã béo.

Những theo dõi đây cũng cảm giác tương tự, nhưng rõ ràng khác hẳn.

Lần thực sự cảm nhận ánh , một ánh trực diện đầy âm khí.

Không chỉ , còn thứ gì đó ghê rợn hơn gấp bội so với .

Gã béo chợt nhận : lẽ đây mới là "nó" thực sự quan sát .

Nghĩ tới đây, hai chân căng cứng như lò xo. Dù dậy khỏi giường, nhưng chỉ cần Đông Phương Đàn động đậy, sẽ lập tức bật dậy phóng về phía cửa.

Chắc chắn Đông Phương Đàn ám!

Lúc nãy xem quần áo vẫn bình thường, thời gian ám chỉ xảy trong nháy mắt.

Điều chứng tỏ Đông Phương Đàn để ý từ , đó "nó" ở trong bóng tối mới chuyển mục tiêu sang .

Não gã béo cuồng. Anh đoán cách tấn công của "nó" chính là nhập xác.

Đã ám một , ắt thể ám thứ hai.

Không khi "nó" nhập, liệu nó giả dạng chủ nhân cơ thể đó để lừa khác ...

Trong phòng khác, Bạch Thu Diệp và Vương Cốc lục tung phòng ngủ.

Ngoài đơn đặt hàng Bạch Thu Diệp tìm thấy đó, bọn họ vẫn phát hiện thứ gì giá trị.

Bạch Thu Diệp : "Bọn họ từng cất lá cờ quan trọng trong phòng khách, lẽ manh mối khác cũng ở đó."

Vương Cốc lắc đầu: "Mạc Kiệt lục soát tầng . Nếu tìm , chắc là còn gì."

Bạch Thu Diệp cầm một chiếc áo lên: "Chưa chắc, kiểm tra kỹ như chúng ."

Cô thò tay túi áo, đột nhiên nhíu mày: "Ủa?"

Vương Cốc hỏi ngay: "Có gì ?"

Bạch Thu Diệp rút tay , lòng bàn tay là một viên đá đen bóng loáng.

Viên đá mài nhẵn, hình chữ nhật dẹt, cao 1cm, rộng hai đốt ngón tay, dài bằng ngón giữa.

Bạch Thu Diệp : "Trông như tiền cổ ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/722.html.]

Vương Cốc gật đầu tán thành.

Bạch Thu Diệp đưa viên đá lên ánh đèn dầu, phiến đá trở nên trong mờ, lộ những chấm nhỏ màu sẫm bên trong.

Bạch Thu Diệp ngạc nhiên hỏi: "Đây là cái gì thế?"

Vương Cốc cũng bước gần, cầm lấy hòn đá từ tay Bạch Thu Diệp, nghiên cứu ánh đèn một lúc đưa trả cho cô.

Vương Cốc : "Giống trứng côn trùng."

Nghe , Bạch Thu Diệp suýt nữa ném hòn đá khỏi tay.

Cô hoảng hốt thốt lên: "Sao trứng côn trùng trong đá ?"

Vương Cốc giải thích: "Có lẽ khi con trưởng thành đẻ trứng, hòn đá hóa thành dạng như bây giờ."

Bạch Thu Diệp gật gù: "Vậy đây là hóa thạch ? Hay là hổ phách? trong hổ phách thường côn trùng nhỏ."

Cô chợt dừng , thắc mắc: " nơi lạnh thế , côn trùng sống ? Chúng ăn gì?"

Vương Cốc phân tích: "Dù ở đây lạnh, nhưng nghĩa là tồn tại côn trùng. Những nơi suối nước nóng vẫn thực vật sinh sống."

Bạch Thu Diệp chợt hiểu : "Ở nơi ấm áp, chúng sẽ nở từ trứng thành côn trùng nhỏ ?"

Vương Cốc định gật đầu thì đột nhiên đơ .

Bạch Thu Diệp cũng đồng thời "bộp" một tiếng đặt hòn đá xuống bàn, ánh mắt phức tạp chằm chằm nó.

"Đừng với ánh đèn chúng cũng thể nở nhé..." Vừa dứt lời, những quả trứng trong đá bắt đầu cựa quậy.

Nhìn thấy những quả trứng đang biến đổi, cô lập tức nổi da gà, chạm hòn đá nữa liền cầm ngọn đèn dầu rời khỏi bàn.

Không ánh sáng và ấm từ đèn, nhiệt độ bàn giảm đáng kể, nhưng trứng côn trùng trong đá như kích hoạt, vẫn ngừng nở.

"Vô ích thôi, chúng sống dậy ." Vương Cốc lục lọi khắp phòng.

"Anh đang tìm gì thế?" Bạch Thu Diệp cầm đèn dầu lùi xa khỏi bàn, dù cô vẫn thấy vài con nở thành công.

Dường như chúng thể dễ dàng ăn mòn hòn đá, đục khoét bên trong thành những đường hầm chằng chịt. Chỉ thoáng qua thôi đủ khiến phát hoảng vì chứng sợ lỗ.

"Tìm thứ gì đó thể đựng hòn đá ." Vương Cốc vứt bỏ chiếc áo tay, cảnh báo : "Đừng gần mấy bộ quần áo , bên trong thể còn nhiều thứ như ."

" ." Bạch Thu Diệp nâng cao ngọn đèn để nhiệt độ kích thích trứng côn trùng ẩn trong quần áo nở : "Anh định đốt chúng ?"

Vương Cốc gật đầu: "Đốt là cách an nhất. Nếu vứt ngoài, dù chúng thể đóng băng nhưng cũng thể thoát và bò chỗ ấm."

Bạch Thu Diệp đồng ý, cô cũng đang lo lắng về vấn đề nên mới vứt thẳng hòn đá cửa sổ.

Những con côn trùng dù nở nhờ nhiệt độ, nhưng nhiệt độ cao chúng cũng thể sống nổi.

Ngay lúc , hòn đá bàn lũ côn trùng đục thủng, từng cái lỗ nhỏ xuất hiện bề mặt nhẵn bóng của đá, trông như những lỗ chân lông khổng lồ.

Những con côn trùng cố gắng chui từ các lỗ nhỏ , hình màu trắng nhưng khi tiếp xúc với khí, chúng lập tức chuyển sang màu đen.

Bạch Thu Diệp lập tức nhớ đến bức ảnh từng xem mạng, một lỗ chân lông to bài t.h.u.ố.c dân gian thể cải thiện tình trạng , liền mua nhiều hạt vừng đen bỏ bồn tắm ngâm . khi tắm xong, đó phát hiện lượng vừng trong bồn giảm đáng kể.

Hóa trong lúc tắm những hạt vừng đó chui hết lỗ chân lông của .

Viên đá mắt khiến Bạch Thu Diệp cảm giác y hệt như khi cô thấy bức ảnh năm .

Chỉ điều những con sâu trong đá là sinh vật sống, đang ngừng ngọ nguậy tìm cách chui ngoài.

Kích thước những con sâu cực nhỏ, thể dễ dàng chui bất kỳ khe hở nào cơ thể bọn họ.

Cũng chính vì quá bé nhỏ, nếu để chúng bò ngoài, sẽ thể nào tìm trong căn phòng bừa bộn .

Mộng Vân Thường

Bạch Thu Diệp chỉ góc che khuất bởi chiếc giỏ tre: "Phía cái hộp sắt, xem dùng ."

Vương Cốc theo chỉ dẫn bước tới lật chiếc hộp sắt lên.

Chiếc hộp đủ lớn để đựng ba viên đá, Vương Cốc gật đầu: "Được đấy."

Vừa mở nắp hộp, sắc mặt cả hai cùng biến đổi.

Loading...