Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 719
Cập nhật lúc: 2025-10-06 16:38:30
Lượt xem: 34
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1gARX6rSHn
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Bọn họ phát hiện rằng những nhà từng săn bắt nhi thú, trong vòng một tuần đều nguy cơ mất tích, đặc biệt là những ai ngoài khi mặt trời lặn, tỷ lệ càng cao." Người đàn ông giải thích: "Bọn họ cho rằng đây là sự trả thù của nhi thú, chúng thể dựa khí tức của đồng loại c.h.ế.t để tìm đến kẻ săn g.i.ế.c."
"Ban đầu tẩy rửa khí tức đó, nhưng dù dọn dẹp sạch sẽ thế nào vẫn mất tích. Dần dần bọn họ nghi ngờ phương pháp vô dụng." Ông tiếp tục: " lúc đó xuất hiện một cụ già đại trí tuệ."
"Cụ bảo trốn tránh tác dụng với nhi thú, chi bằng chủ động khiến chúng sợ hãi, dù hận cũng dám báo thù." Người đàn ông : "Thế là sự chỉ đạo của cụ, lột da nhi thú cờ treo cửa."
"Hành động như một lời khiêu khích, lũ nhi thú thấy chúng còn tàn nhẫn hơn chúng, sợ sẽ thành lá cờ tiếp theo treo lên cột gỗ nên từ bỏ ý định trả thù."
"Kể từ đó, tình trạng mất tích thực sự chấm dứt, cụ già cứu cả làng bằng lời khuyên của ." Người đàn ông kết luận: "Vì thế những lá cờ cô thấy chính là từ thời đó truyền ."
Vương Cốc nghi ngờ: "Nếu thấy nhà nào trong làng treo cờ?"
Ngôi làng chẳng những nhà nào treo cờ, mà khi bọn họ đề cập đến việc treo cờ, hai vợ chồng tỏ vô cùng sợ hãi, như thể sợ bọn họ thực sự treo cờ lên .
Phản ứng của đôi vợ chồng trái ngược với lời giải thích.
Người đàn ông ngập ngừng, vợ vội lên tiếng: "Bởi vì lá cờ chỉ treo ban ngày, ban đêm thì ."
Vương Cốc hỏi: "Tại ?"
Trên trán bà chảy một giọt mồ hôi: "Ban ngày treo lên đủ dọa chúng ."
Vương Cốc : "Bà chỉ tại cần treo, nhưng tại treo."
Người phụ nữ đó đáp: "Không lý do gì cả, chỉ là cần treo thôi."
Vương Cốc cầm lấy lá cờ từ tay Bạch Thu Diệp định bước ngoài.
Người phụ nữ vội gọi giật : "Khoan , ."
Vương Cốc dừng bước : "Đây là cơ hội cuối cùng đấy."
Người phụ nữ đó : "Chẳng lẽ sợ c.h.ế.t ?"
Vương Cốc đáp: "So với việc các hãm hại, thà c.h.ế.t vì sai lầm của còn hơn."
Người phụ nữ c.ắ.n răng: "Được , sẽ . Nếu treo lá cờ ban đêm, chủ nhân của tấm da nhi thú thể sẽ về."
Bạch Thu Diệp nhíu mày: "Chủ nhân da nhi thú là gì? Là hồn ma của con nhi thú các g.i.ế.c?"
Người phụ nữ gật đầu: " , giống như oan hồn , điên cuồng quậy phá trong nhà, đó còn là chuyện nhỏ. Có vài còn thẳng tay g.i.ế.c c.h.ế.t chủ nhà."
Bạch Thu Diệp hỏi: "Bà từng tận mắt thấy ?"
Chồng bà : "Dĩ nhiên chúng thấy bao giờ, đây là truyền thống lưu , ai dám vi phạm chứ."
[Công việc đầu tiên:
Nội dung công việc: Thu thập thông tin về Nam Cô Đạo. Bạn thể dùng bất cứ phương pháp nào để thu thập, giám đốc Hoàng hạn chế.
Tiến độ công việc: 3/3
Phần thưởng: 20 vé sinh tồn. ]
Sau khi đàn ông xong, thiết của Bạch Thu Diệp hiện lên thông báo mới, nhưng cô vẫn còn câu hỏi hỏi bọn họ.
Cô lấy lá cờ từ tay Vương Cốc: "Hình vẽ là gì? Ở ?"
Người đàn ông đáp: "Đây là thứ tổ tiên truyền , chúng cũng vẽ cái gì."
Bạch Thu Diệp kiên trì hỏi: " tin là ở đây tài liệu nào liên quan."
Người đàn ông : "Đây là hoa văn khắc từ mấy trăm năm , chúng thật sự ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/719.html.]
Vương Cốc liếc Bạch Thu Diệp một cái thật nhanh, ánh mắt đặt lên tấm da.
Mộng Vân Thường
Vợ đàn ông bỗng chớp mắt, dường như chợt nhớ điều gì, vội cúi đầu xuống.
Bạch Thu Diệp để ý thấy biểu cảm của bà , hỏi: "Bà điều gì đó ?"
"Không , thật sự ..." Bà nửa chừng thì nhận Vương Cốc đang , nghĩ tới lời , liền đổi giọng: " , nhưng thể ở đây ."
Bạch Thu Diệp hỏi: "Ai?"
Vợ đàn ông : "Một là bà lão họ Thạch. Bà sống lâu năm lắm , nhiều thứ chúng rõ."
Bạch Thu Diệp hỏi: "Còn là ai?"
Vợ đàn ông đáp: "Người ở trong làng chúng ."
Bạch Thu Diệp ngừng : "Ý bà là ông nội của Vạn Yển?"
Người phụ nữ tròn mắt kinh ngạc: "Sao cô ? Cô tiếp xúc với bọn họ ?"
Bạch Thu Diệp : " tìm tới làng các , còn nhờ Vạn Yển giúp đỡ đấy."
Người đàn ông , liền c.h.ử.i bới: "Thằng tiểu súc sinh đó, từ khi nó trở về từ bên ngoài chắc chắn mang điều gì lành."
Câu chuyện nhắc đến Cẩu Đản, Bạch Thu Diệp thuận miệng hỏi: "Nhà chỉ mỗi và ông nội, bố ?"
Vợ của đàn ông đáp: "Bố nó c.h.ế.t còn ."
Bạch Thu Diệp hỏi: "C.h.ế.t như thế nào?"
Người vợ lộ vẻ mặt hóng hớt: "Cô quan tâm tới cảnh gia đình nó gì, chẳng lẽ cô thích thằng tiểu súc sinh đó ?"
"Bà quan tâm đến chuyện tình cảm của gì, chẳng lẽ bà thích ?" Bạch Thu Diệp liếc chồng của phụ nữ : "Chồng bà đang ở đây đấy, như vẻ lắm nhỉ."
Người phụ nữ lập tức đỏ mặt: "Cô bậy bạ gì thế, thể thích cô , thích cái đồ xui xẻo bên cạnh cô còn hơn là thích cô!"
Nghe , giọng chồng bỗng cao hẳn lên: "Em đang cái gì thế? Em thích ai?!"
Vương Cốc. vô tội liên lụy cầm lấy lá cờ từ tay Bạch Thu Diệp định bước ngoài.
Người phụ nữ vội : "Đừng treo cờ, đây."
Khóe miệng Bạch Thu Diệp nhếch lên, Vương Cốc chỉ dùng mỗi chiêu , thế mà hai NPC mắc bẫy.
Người phụ nữ : "Thực bố nó c.h.ế.t."
Bạch Thu Diệp hỏi: "Lúc nãy các bảo bố c.h.ế.t ?"
Người phụ nữ đáp: "Mất tích thấy xác, chính xác thì thể tính là c.h.ế.t."
"Mất tích?" Bạch Thu Diệp hỏi: "Mất tích như thế nào?"
"Ai mà , lúc bố Vạn Yến mất tích thì nó đang học xa nhà, trong nhà chỉ còn mỗi ông lão." Người phụ nữ : "Sau khi phát hiện bố Vạn Yến biến mất, chúng hỏi ông lão họ Vạn, nhưng ông trông điên điên khùng khùng chẳng gì cả."
Chồng của phụ nữ : "Theo thấy thì chính vì bọn họ cho Vạn Yến học xa nên mới xảy chuyện như ."
Người phụ nữ cũng gật đầu: "Những ở đây, ban đầu đến đây sinh sống cũng chỉ để tồn tại. thời gian trôi qua, rễ của chúng bám sâu nơi ."
"Vạn Yến thoát ngoài, chẳng khác nào giật đứt rễ của gia đình nó." Người phụ nữ tiếp tục: "Rễ hỏng, nhà còn vững, bố nó mới biến mất."