Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 67

Cập nhật lúc: 2025-06-07 13:49:24
Lượt xem: 22

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Người phụ nữ không nhận ra những suy nghĩ nặng nề đang hiện lên trong đầu Bạch Thu Diệp, tiếp tục nói với vẻ chân thành: “Dù thế nào, thật lòng cảm ơn cô. Tôi tên Tằng Nhàn Tình, sống ở khu ba, dãy mười hai, căn thứ hai tính từ hướng Nam. Nếu sau này cô gặp chuyện gì khó khăn, cứ đến tìm tôi. Tôi giúp được gì sẽ cố hết sức.”

“Cảm ơn chị.” – Bạch Thu Diệp gật đầu, rồi do dự một chút: “Thật ra tôi muốn hỏi một chuyện.”

“Cô cứ nói.”

“Giả sử tôi muốn tìm người, thì phải làm thế nào?”

Tằng Nhàn Tình gật gù như đã quen với câu hỏi này: “Hiện tại các phần mềm liên lạc ngoài App đều bị khóa, không sử dụng được nữa. Nếu muốn tìm người, tốt nhất là lên diễn đàn trong App, đăng thông báo ở mục ‘Tìm người’. Có khu vực chuyên dùng cho việc đó.”

Tằng Nhàn Tình dừng lại một chút rồi nói thêm: “Nếu vẫn không tìm được, cô có thể đến cơ quan quản lý của khu an cư, nhờ họ hỗ trợ.”

Bạch Thu Diệp hơi bất ngờ: “Khu an cư mà cũng có cơ quan quản lý à? Tôi tưởng ở đây ai cũng phải tự lo cho bản thân, chẳng ngờ còn có bộ phận công cộng vận hành.”

“Có chứ.” – Tằng Nhàn Tình gật đầu. “Mỗi khu an cư đều có một người quản lý được chọn dựa trên cấp bậc, từ cao đến thấp. App sẽ tự động sàng lọc. Nếu người đó từ chối, hệ thống sẽ chọn người tiếp theo.”

“Vậy ra là do App phân bổ...” – Bạch Thu Diệp gật đầu, rồi đột ngột hỏi: “Thế người quản lý có lương không?”

“Có.” – Tằng Nhàn Tình cười nhẹ. “Nhưng tiền lương đó là từ chúng ta đóng góp. Ví dụ như vé sinh tồn chúng ta nộp vào được tính như thuế, một phần trong đó dùng để trả lương cho người quản lý.”

“Vị Chủ Thần này… đúng là biết tính toán.” – Bạch Thu Diệp lẩm bẩm, nửa cười nửa mỉa mai.

Mộng Vân Thường

“Chủ Thần là ai vậy?” – Tằng Nhàn Tình tròn mắt hỏi.

Bạch Thu Diệp khựng lại. “Tôi đoán là người điều hành toàn bộ App. Một kiểu như trí tuệ nhân tạo siêu cấp vậy. Chị chưa nghe đến sao?”

“Nghe như ở trong tiểu thuyết ấy.” – Tằng Nhàn Tình bật cười. “Tôi không có trí tưởng tượng phong phú như mấy cô gái trẻ.”

Bạch Thu Diệp thoáng sững người. Cô không nghĩ đến việc sẽ có người trong thế giới này không biết đến “Chủ Thần”. Nhưng rồi cô chợt nhớ ra—mọi thông tin cô có được về Chủ Thần… đều là từ 09 nói cho cô biết.

Lần đầu tiên Bạch Thu Diệp bước vào phó bản, hệ thống 09 gần như không phản hồi bất kỳ câu hỏi nào mà nó cho là “vô nghĩa”.

Nhưng sau một thời gian dài cùng nhau trải qua vô số phó bản, 09 bắt đầu thay đổi – nó dần trở nên giống con người hơn. Không còn khô khan, lạnh lẽo như trước mà đôi khi còn tỏ ra… biết suy nghĩ.

Chính nhờ sự thay đổi đó, cô mới biết đến sự tồn tại của “Chủ Thần”.

Cô từng nghĩ hệ thống như 09 chỉ là chương trình được viết sẵn, chỉ biết thực hiện nhiệm vụ theo lệnh. Nhưng càng tiếp xúc, cô càng nhận ra – giống như một cỗ máy đã vô tình chịu ảnh hưởng của một chất xúc tác đặc biệt nào đó – 09 đã dần trở nên khác biệt.

“Chẳng lẽ… 09 là một hệ thống đặc biệt?” – Bạch Thu Diệp không khỏi nghĩ thầm trong đầu.

Cô mang mấy món thực phẩm mới mua về nhà Lý Cô Thú. Không thấy ai ở nhà, Bạch Thu Diệp lấy chiếc chìa khóa mà Lý Cô Thú đã đưa trước đó, nhẹ nhàng mở cửa.

Nơi ở này chỉ là tạm thời, vậy nên cũng không có gì tiện nghi. Đồ đạc trong nhà đơn giản đến mức gần như tối giản hóa mọi thứ cần thiết để sống.

Cô đặt mấy túi thực phẩm lên bàn rồi ngả người xuống sofa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/67.html.]

Cảm giác êm ái khiến cô suýt bật khóc – “Mười ba năm rồi… mình mới lại được ngồi trên một chiếc ghế sofa thật sự.”

Giây phút ấy, cô như vừa được đưa trở lại xã hội loài người – nơi có ánh đèn vàng, có ghế sofa mềm, có cuộc sống bình thường mà cô từng nghĩ chẳng có gì đáng quý.

Nhớ lại lời Tằng Nhàn Tình từng nói, diễn đàn của ứng dụng có rất nhiều bài viết tìm người thân. Bạch Thu Diệp cũng đã đăng một bài, nhưng trong lòng cô hiểu rõ – khả năng có ai đó phản hồi là rất thấp.

Cô gõ tên mình lên thanh tìm kiếm. Ngoài một số người trùng tên, cô không ngờ lại tìm thấy tới 120 bài đăng đang tìm kiếm chính mình.

Trong số đó, vài bài được đăng bởi trường học nơi cô từng theo học.

Nhưng phần lớn – là từ cha mẹ cô.

Gần như mỗi ngày, họ đều đăng một bài viết mới.

Thời gian đầu, các bài đăng vẫn còn nhận được bình luận an ủi, chia sẻ. Nhưng theo thời gian, số người quan tâm giảm dần, cho đến khi… hoàn toàn không còn ai trả lời.

Và rồi, cô thấy điều khiến tim mình thắt lại.

Một tháng trước, bài đăng tìm kiếm của ba mẹ cô đã dừng lại.

Bạch Thu Diệp ngồi thẳng dậy, kéo chân lên sofa, thu mình lại như một đứa trẻ đang tìm chỗ dựa an toàn.

Cổ họng nghẹn lại. Một cảm giác chua xót lan từ mũi xuống tận ngực, làm thần kinh cô đau nhói.

Giọt nước mắt đầu tiên rơi xuống chân cô.

Rồi giọt thứ hai, thứ ba…

Chẳng mấy chốc, chiếc váy cô mặc đã thấm một mảng lớn vì nước mắt.

Cô đưa tay che mặt, gồng người lại như muốn nhốt hết nỗi đau vào trong. Toàn thân cô co rúm trên sofa, run lên từng đợt, từng đợt không dứt.

Phải đến hơn mười phút sau, cô mới từ từ ngẩng đầu lên.

Phản chiếu trong cánh tủ quần áo màu đen là khuôn mặt đẫm nước mắt của Bạch Thu Diệp. Đôi mắt cô đỏ hoe, sưng lên như đã khóc suốt cả đêm.

Cô hít sâu, ép bản thân bình tĩnh lại rồi mở từng bài đăng cuối cùng của cha mẹ.

Một bài viết ngày 20 tháng 7 đập vào mắt cô:

"Thu Diệp, chúng ta chuẩn bị rời khu Tất Phương sang khu Vô Khởi. Chú Trần của con nói đã tìm được cách kiếm được nhiều vé sinh tồn. Ông bảo tụi ba mẹ qua đó sống nhờ."

Khác với những bài viết trước gần như chẳng có người tương tác, bài viết này lại có hơn một trăm bình luận bên dưới, đều là những câu hỏi xoay quanh “cách kiếm nhiều vé sinh tồn” đó là gì.

Bạch Thu Diệp khẽ lặp lại cái tên quen thuộc – “Chú Trần…”

Loading...