Cứ thế, trong lúc trò chuyện, hai người đã đi ra khỏi ranh giới của thành phố chết.
Mưa đã ngừng rơi, thành phố phía sau chìm trong bóng tối và sự im lặng đến ghê người.
Lý Cô Thú liếc nhìn thiết bị đeo tay, giọng bình thản:
“Sắp đến nửa đêm rồi. Cô còn đủ vé sinh tồn chứ?”
Câu hỏi lập tức khiến Bạch Thu Diệp nhớ tới những lời 09 từng nói sau lần cập nhật hệ thống mới…
Mỗi ngày đúng nửa đêm, hệ thống sẽ tự động trừ vé sinh tồn trong tài khoản người dùng.
Số vé bị trừ mặc định là 5.
Nhưng nếu cấp độ của người chơi thấp hơn mức trung bình, thì cứ mỗi 5 cấp chênh lệch sẽ bị trừ thêm 1 vé.
Hiện tại, cấp độ trung bình toàn hệ thống là 25.
Bạch Thu Diệp thì mới chỉ ở cấp 1.
Mặt cô tái xanh.
Tức là mỗi đêm cô sẽ bị trừ tới 10 vé sinh tồn.
Chưa dừng lại ở đó, còn một quy tắc khiến cô cảm thấy lạnh sống lưng:
Nếu thời gian cách nhau giữa hai phó bản vượt quá 10 ngày, kể từ ngày thứ 11 trở đi, mỗi ngày sẽ bị trừ thêm 5 vé.
Bạch Thu Diệp im lặng chửi thề trong đầu.
Cái ứng dụng c.h.ế.t tiệt này đúng là hút m.á.u còn giỏi hơn cả mình! Chủ Thần đúng là đồ khốn!
Mộng Vân Thường
Xe của Lý Cô Thú đỗ ở gần đó. Hai người lên xe, Lý Cô Thú cẩn thận kiểm tra lại các thiết bị bên trong.
“Nếu cô buồn ngủ thì cứ ngủ đi. Từ đây đến khu Tất Phương mất khoảng hai tiếng.” – cô ta nói.
Từ lúc rời khỏi phó bản, Bạch Thu Diệp gần như chưa được nghỉ ngơi một phút nào. Giờ đây, cả thể xác lẫn tinh thần đều mỏi mệt đến cực độ. Cộng thêm chuyện vừa biết mình sẽ bị trừ sạch vé nếu không nhanh chóng hành động, tinh thần cô càng trở nên uể oải hơn.
Nghe Lý Cô Thú nói xong, cô liền ngáp dài một cái. Nhưng dù mệt đến đâu, cô cũng không dám dễ dàng ngủ gật trước mặt người lạ – cho dù Lý Cô Thú trông có vẻ không phải kẻ xấu.
“Thôi khỏi, tôi ngủ cạnh chị lại làm chị khó chịu.” – Bạch Thu Diệp từ chối, vừa nói vừa dụi mắt.
Lý Cô Thú không ép, chỉ “ừ” một tiếng rồi với tay bật nhạc.
“Một ngày bình thường,
Thức dậy kiếm tiền,
Uống một ly sữa đậu nành,
Bánh quẩy lại ít đi một chút…
Bao giờ,
Mới có thể quay lại như xưa?”
Trên con đường không có lấy một bóng đèn đường, đèn pha xe rọi vào những bảng hiệu cũ kỹ bạc màu. Những nhánh cây khô rơi rụng rải rác trên mặt đường mục nát, phát ra những tiếng răng rắc lạnh người khi xe lăn bánh qua.
Bên ghế phụ, Bạch Thu Diệp tựa đầu vào kính, ánh mắt nhòe đi trong bóng tối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/64.html.]
Cô đã một mình suốt mười ba năm trời. Cảm giác được cùng ai đó đi trên con đường có đích đến cụ thể, dù chỉ là tạm thời, đối với cô đã là một điều quá đỗi xa xỉ.
Dẫu cho Lý Cô Thú chỉ là một người xa lạ.
Nhưng khoảnh khắc ấy, cô thật sự cảm thấy lòng mình dịu lại.
Hai tiếng sau, khu tái định cư Tất Phương xuất hiện trước mắt họ.
Toàn khu đều là nhà tạm được dựng vội, đường ống và hệ thống thoát nước lộ thiên, trông như một lớp da bị lột khỏi bề mặt trái đất, để lộ ra những đường gân lồi lõm của nó.
Lý Cô Thú cho xe chạy thẳng vào bên trong. Bạch Thu Diệp chợt nhận ra – nơi này chính là thị trấn nghỉ dưỡng mà trước đây cô từng đến cùng cha mẹ.
Hồi đó, mùa đông thì ấm, mùa hè thì mát, bạn bè của cha mẹ cô cũng từng mua nhà ở đây.
Nhưng bây giờ, thị trấn đã thay đổi đến mức khó lòng nhận ra.
Không chỉ mở rộng ra ngoại vi, ngay trung tâm còn mọc lên hai tòa nhà kính hình tổ chim, trông vừa hiện đại vừa lạc lõng.
Lý Cô Thú hỏi: “Cô ở khu nào?”
Bạch Thu Diệp ngập ngừng: “Thật ra… tôi không có chỗ ở.”
“Chuyển khu à?” – Lý Cô Thú không bất ngờ lắm, vì việc người chơi chuyển khu để tìm phó bản phù hợp cũng là chuyện bình thường trong hệ thống.
Cô ta tiếp lời: “Vậy thì vài hôm tới, cô cứ ở tạm nhà tôi.”
Bạch Thu Diệp giật mình: “Như vậy có phiền chị không…?”
Cô vốn định hỏi xem có khu nào cho thuê tạm, ai ngờ đối phương lại chủ động mời.
Lý Cô Thú chỉ nhàn nhạt đáp: “Chúng ta đã ghép đội rồi, ở chung cho tiện. Với lại, mấy hôm tới cô đừng tự ý vào phó bản. Cô có tìm được đội viên thứ ba chưa?”
“Chưa…” – Bạch Thu Diệp thở dài.
Cô vừa ra khỏi phó bản tân thủ, mất sạch liên lạc với những người quen. Lấy đâu ra người để ghép đội chứ?
“Vậy để tôi lo.” – Lý Cô Thú nói dứt khoát, không hỏi thêm.
Bạch Thu Diệp chỉ khe khẽ “ừ” một tiếng.
Trong đầu cô lại chợt hiện lên cái tên phó bản: “Nhân viên trực đêm.”
Chỉ nghĩ thôi đã thấy nhức đầu.
Trên xe, cô đã tranh thủ xem kỹ lại tờ báo tuyển dụng.
Ở mục cấp độ phó bản, thông tin hiển thị: “Chưa xác định.”
Chính cái trạng thái mơ hồ ấy mới là điều đáng sợ nhất.
Không ai biết bên trong có quái vật cấp thấp, hay là boss cấp cao đang chờ đợi.
Cô vẫn nhớ 09 từng nói một câu:
Trong phó bản thông thường, cấp độ của quỷ vật sẽ d.a.o động trong khoảng ±1 đến 2 cấp so với cấp độ của phó bản.
Theo lý thuyết, boss trong phó bản thường sẽ mạnh hơn cấp phó bản từ 5 đến 10 cấp.
Nghĩ đến điều này, Bạch Thu Diệp không khỏi chột dạ. Dù cấp phó bản cao hay thấp, sự thật vẫn không thay đổi: cô hiện tại vẫn chỉ là cấp 1.
Dù có khoác lên mình cả đống trang bị xịn nhất, thì khi bước vào phó bản, cô cũng chỉ là “bao cát di động”.