Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 58

Cập nhật lúc: 2025-06-07 10:02:49
Lượt xem: 30

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thành phố cô đang đứng dường như có một luồng sức mạnh thần bí, khiến hồn thể của quỷ anh dần phục hồi. Từ kích thước chỉ bằng một móng tay, nó đã to ra bằng một quả bóng bàn. Và với sự hồi phục ấy, nó cũng cảm nhận được rõ hơn – ngoài nó ra, nơi này còn có vô số những linh thể giống nó, ẩn mình đâu đó trong bóng tối.

Chúng đang rục rịch, âm thầm quan sát nhau, sẵn sàng lao vào cuộc chiến sinh tồn. Trong cuộc chiến đó, kẻ yếu nhất sẽ trở thành vật tế đầu tiên.

Đây không còn là một thành phố – mà là khu rừng đen đặc nơi quỷ vật lặng lẽ cắn xé nhau để tồn tại. Một nơi mà luật duy nhất là: kẻ mạnh sống, kẻ yếu chết.

Kim Đồng Tử rất rõ, nếu muốn sống sót và rời khỏi nơi quái quỷ này, nó nhất định phải dựa vào Bạch Thu Diệp.

Từ khoảnh khắc ở ngôi nhà đó, nó đã nhìn ra được thực lực của cô. Không thể phủ nhận, nếu không có cô, nó chẳng còn đường sống.

Đột nhiên, Kim Đồng Tử cảm nhận được có gì đó đang len lỏi vào nơi nó từng cư ngụ – chính là bức tượng mà nó luôn xem như thân xác thứ hai. Thứ xâm nhập không phải là hồn thể thuần túy, mà giống như một đoạn ý thức hoàn toàn khác biệt.

Nó nhớ lại, khi bản thân gần như cạn kiệt sinh lực trong phó bản, nó từng cảm nhận được sự tồn tại mờ nhạt của đoạn "ý thức" kia. Trong tích tắc, nó thậm chí nghĩ mình đã bị hòa tan vào đó.

Giờ thì nó hiểu, cả hai thật sự có thể hợp làm một – nếu không, đoạn ý thức kia chẳng thể dễ dàng nhập vào bức tượng như vậy.

Kim Đồng Tử đưa mắt nhìn Bạch Thu Diệp. Cô đang cầm bức tượng vỡ, ánh mắt trầm ngâm như đang cân nhắc điều gì. Rõ ràng, cô đã lợi dụng điểm yếu trong kết cấu pháp khí, dẫn dụ đoạn ý thức kia chiếm lấy vị trí ban đầu của nó.

Nhưng bức tượng ấy là chốn dung thân duy nhất của Kim Đồng Tử. Nó không thể để bị đoạt mất như thế được. Nó cần khiến Bạch Thu Diệp hiểu rằng mình thực sự không còn là mối đe dọa.

Ngay lúc đó, Bạch Thu Diệp thấy có gì đó tròn tròn lay động trước mũi chân mình. Cô cau mày, nhìn kỹ – là một hồn thể bé bằng quả bóng bàn, đang cúi đầu chào cô một cách khúm núm. Nhìn kỹ hơn, cô sững sờ phát hiện nó có tới… ba cái đầu, bé tí như trái táo tàu.

Chết thật!

Kim Đồng Tử mà lại có ba quỷ anh cư ngụ bên trong?

Không chần chừ, Bạch Thu Diệp lập tức chộp lấy con d.a.o rựa, giơ lên thủ thế: “Tránh xa tôi ra!”

Thế nhưng Kim Đồng Tử chẳng những không lùi, lại còn lồm cồm bò thêm vài bước.

Bạch Thu Diệp kinh hoàng. Lẽ nào cô bị dính nguyền rủa từ bên ngoài phó bản?

Mạc Kiệt và những người khác không thoát ra cùng cô, có thể vì phó bản sụp đổ nên mỗi người bị văng đến một khu vực khác nhau. Nếu cô thật sự bị oán chú ám vào thân, vậy thì...

Chẳng phải vô phương cứu chữa rồi sao?!

Ngay khi cô còn đang hoang mang, cả ba cái đầu của Kim Đồng Tử cùng lúc phát ra tiếng cười khúc khích như trẻ con. Tiếng cười vang vọng giữa đêm khuya thành phố hoang tàn, bên trong chiếc xe buýt cũ kỹ, chỉ còn cô và đám hồn thể kỳ dị này.

Bạch Thu Diệp hét lên thất thanh: “Đừng g.i.ế.c tôi—Á!”

Nhưng tiếng hét đột ngột ngừng lại, khi phía trước bỗng hiện ra hàng chữ được tạo thành từ lớp rêu tách ra rồi kết lại:

[Tôi đến để đầu hàng.]

Bạch Thu Diệp giật mình: “Đầu hàng?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/58.html.]

[Pháp khí này nếu muốn chứa ý thức hoặc hồn thể mới, cần có sự đồng thuận từ chúng tôi. Trừ khi cô có thể tìm được pháp sư tạo ra một pháp khí khác.]

Cô nhớ lại lời Mạc Kiệt từng kể. Ban đầu, Kim Đồng Tử là một boss, bên trong đúng là có một lệ quỷ làm chủ, còn ba quỷ anh chỉ là phụ tá.

Mộng Vân Thường

Có thể đoạn ý thức kia từng được quỷ anh tiếp nhận theo cách tương tự.

Vừa rồi, cô định dùng bức tượng Kim Đồng Tử làm trung gian chứa đựng luồng thông tin từ hệ thống 09. Pháp khí đã thay đổi thật, nhưng rõ ràng quá trình bị tắc nghẽn nửa chừng.

Tìm pháp sư chế tạo pháp khí khác? Chuyện đó gần như không thể.

Nhưng nếu giữ lại 09, thì chẳng khác nào nuôi dưỡng một quả b.o.m trong người. Bất cứ lúc nào cũng có thể phát nổ.

Cô trầm giọng hỏi: “Mày đầu hàng kiểu gì?”

[Tôi có thể trở về bên trong pháp khí, rồi nuốt chửng đoạn ý thức kia.]

Lời đề nghị nghe có vẻ hợp lý. Cả hai bên đều có thể đạt được điều mình muốn.

Nhưng Bạch Thu Diệp không tin hoàn toàn.

Cô nhớ như in Kim Đồng Tử từng muốn nguyền rủa cô trong phó bản. Nếu lúc đó không có cơ chế bảo vệ người mới, chắc chắn cô đã toi mạng rồi.

Kim Đồng Tử dường như cũng cảm nhận được sự cảnh giác từ cô, liền khóc òa. Cả ba cái đầu đồng thanh nức nở:

[Tôi sắp tan biến rồi đó!!!]

Bạch Thu Diệp bịt tai: “Đừng có khóc nữa! Có gì thì viết ra đi! Nhìn mấy người thì có vẻ trẻ con đấy, nhưng tôi biết rõ tụi mày già đầu rồi, đừng mong lấy cái vẻ dễ thương đó để dụ tôi!”

Đám rêu hiện lên một hàng dấu ba chấm lặng lẽ.

Cuối cùng, dòng chữ chậm rãi hiện lên:

[Tôi có thể nhận cô làm chủ nhân.]

Với thực lực của Bạch Thu Diệp hiện tại, ngay cả những quỷ vật ẩn nấp trong bóng tối cũng không dám đến gần. Nhận cô làm chủ, bọn chúng chẳng thiệt gì – ngược lại còn được che chở.

Thế nhưng Bạch Thu Diệp vẫn cảnh giác, cô cẩn thận nói:

“Vậy thì nói cho tôi biết điểm yếu chí mạng của tụi mày đi đã.”

Ba cái đầu liếc nhìn nhau, rồi âm thầm nguyền rủa trong bụng. Một người nắm cả giỏ lời nguyền siêu cấp mà vẫn đề phòng như thế, đúng là đa nghi đến mức thái quá.

Sau một hồi chần chừ, rêu xanh lại hiện ra dòng chữ:

[Người tạo ra pháp khí này từng để lại một điểm yếu trên rốn của tôi.]

[Chỉ cần dùng kim sắt có dính m.á.u gà mà đ.â.m xuyên qua đó, tôi sẽ tan thành mây khói.]

Loading...