Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 573

Cập nhật lúc: 2025-08-27 17:42:38
Lượt xem: 34

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bạch Thu Diệp nhẹ giọng: "Chú đến đây tìm giải pháp, chứng tỏ vẫn còn cứu lấy ."

"Không hiệu quả ." Ông hỏi: "Còn cô bé, cô gặp vấn đề gì?"

"... dạo tâm trạng cũng ."

Người đàn ông trung niên thở dài: "Nói thật, hôm nay là ngày vui nhất của trong nửa năm qua. Lâu lắm mới thấy đường phố nhộn nhịp thế ."

"Ngày thường ở đây cũng đông , nhưng ai nấy đều vội vã, chẳng buồn liếc ." Ông , giọng đượm buồn: "Khó diễn tả lắm... như thể hôm nay bỗng thấy thở con trở ."

Người phía : "Đều nhờ Sa Hồng đấy."

Trước khi đến khu Xích Thủy, Bạch Thu Diệp xem qua giới thiệu về nơi . Người quản lý khu định cư Xích Thủy tên là Sa Hồng, xếp hạng 35 bảng tổng xếp hạng nghề nghiệp, cấp 67.

Người đàn ông trung niên liền : "Không hiểu dạo nữa, đột nhiên như thể đổi tính nết, đây cô ..."

Người phía : "Một quản lý khu định cư thôi, mà... Những gì cô đều vì lợi ích chung. Trước đây chỉ là phương pháp quá khích một chút, bản chất vẫn ."

Người đàn ông trung niên : "Hả? Anh gọi đó là " quá khích"?"

Người phía đáp: "Không ?"

Bạch Thu Diệp ngắt lời hai : "Các đang về chuyện gì ?"

Người phía giải thích: "Khoảng ba tháng , Sa Hồng yêu cầu những trong khu Xích Thủy đạo cụ đặc biệt giao nộp cho cô , để chia sẻ nguồn lực."

Người đàn ông trung niên phì một tiếng: "Chia sẻ nguồn lực cái gì, rõ ràng là cướp đoạt trắng trợn, đừng tô đỏ sự thật ở đây."

Người phía : "Lúc đó quả thực một đồng ý."

Người đàn ông trung niên : "Đạo cụ mà liều mạng mang về từ phó bản, chỉ bằng vài câu cướp mất, ai mà chịu nổi? Chỉ vốn chẳng gì nên mới vỗ tay hoan hô thôi."

Người phía : "Sao thể là cướp ? Bọn họ nhận vé sinh tồn để trao đổi mà."

Người đàn ông trung niên : "Anh thử sờ lương tâm mà xem, ba tháng đạo cụ đặc biệt quý giá thế nào? Đến bây giờ vẫn là thứ tiền chắc mua , trong buổi hội chợ đạo cụ đặc biệt bán hết sạch ."

" Sa Hồng cũng chỉ nhiều sống sót hơn thôi." Người phía : "Khi chủ nhân đạo cụ phó bản, vẫn thể đến chỗ cô để nhận đạo cụ. Chỉ là khi phó bản thì cho khác mượn tạm thôi."

"Cho mượn thì đấy." Người đàn ông trung niên : " một đạo cụ cho một thằng ngu mượn, kết quả thằng đó c.h.ế.t tươi trong phó bản, đạo cụ của cũng tiêu tùng luôn."

Bạch Thu Diệp hỏi: "Nếu đều giao đạo cụ, giấu ?"

Người đàn ông trung niên : "Giấu , cô một đạo cụ đặc biệt, như cái mũi chó , đạo cụ ở là cô đánh ngay."

Bạch Thu Diệp trong lòng rùng : "Bây giờ quản lý khu Xích Thủy còn thu đạo cụ nữa chứ?"

Mộng Vân Thường

bao nhiêu đạo cụ giấu trong phòng, nếu phát hiện, chẳng sẽ thành kẻ hớ ?

Người phía : "Sa Hồng lâu chuyện , cô thấy cô tổ chức hội chợ khiến vui vẻ thế nào ?"

Người đàn ông trung niên hừ lạnh phản bác, ngầm thừa nhận lời .

Trong lúc chuyện, bọn họ tiến gần hơn đến gian hàng của nhà tâm lý học.

Trước mặt Bạch Thu Diệp chỉ còn năm xếp hàng, sát nhưng thể thấy cuộc trò chuyện giữa nhà tâm lý và tư vấn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/573.html.]

Giọng nhà tâm lý nhỏ, khuôn mặt cũng biểu lộ cảm xúc, trông như một vô cùng lạnh lùng, dường như đồng cảm với nỗi đau của tư vấn.

Người phía lên tiếng: "Đột nhiên cảm thấy buổi tư vấn hình như chẳng tác dụng gì."

Người đàn ông trung niên cuối cùng cũng đồng tình: "Phải bỏ tận 9 vé sinh tồn, chỉ còn 1 vé nữa là đủ 10 vé . Nếu vô dụng thì thật đáng."

Người phía tiếp: " tư vấn tâm lý một đủ, theo cả liệu trình cơ."

Người trung niên lắc đầu: "Thôi bỏ ."

Ông sang hỏi Bạch Thu Diệp: "Cô bé, cô nghĩ ?"

Bạch Thu Diệp xếp hàng ở đây vốn để tư vấn tâm lý, mà chỉ tiếp cận vị chuyên gia nhằm lôi kéo khác. Cô quan tâm trình độ của vị .

Bạch Thu Diệp đáp: " thấy cũng , thử."

Người phía nhún vai: "Muốn thử thì cứ thử , xin kiếu."

Người trung niên do dự, nhưng khi thấy thời gian tư vấn ngày càng rút ngắn, thậm chí khách hàng nổi mười phút bỏ , ông càng rút lui.

Sau khi vị khách hiện tại rời , trung niên với Bạch Thu Diệp: "Cô bé, đây. Nghĩ thấy 8 vé sinh tồn để mua đồ ăn còn hơn phí phạm chuyện viển vông."

Bạch Thu Diệp khuyên nhủ: " đó chú bảo tinh thần , tự cứu nên mới đến tư vấn mà."

Người đàn ông gãi đầu: "Nói chuyện với cô xong thấy khá hơn nhiều , hình như cần gặp chuyên gia nữa."

Bạch Thu Diệp tỏ vẻ lo lắng: " là dân chuyên nghiệp mà."

Người đàn ông trung niên vẫy tay chào từ biệt: "Không , vẫn chịu . Có duyên sẽ gặp ."

Khi bóng dáng ông khuất dòng , Bạch Thu Diệp chợt cảm thấy một cảm giác quen thuộc kỳ lạ. Khóe mắt cô cay cay, dần đỏ lên. Bạch Thu Diệp đưa tay lau mắt, giật khi thấy đầu ngón tay dính một giọt nước mắt.

"Lạ thật, nhỉ?"

Cảm giác dường như đầu cô chứng kiến. Nỗi xót xa khiến cô đổi hiện thực, nhưng bản còn lo xong việc của , nảy sinh ý nghĩ viển vông như ?

Bạch Thu Diệp lau khô nước mắt, cảm xúc dần trở bình thường. Suy nghĩ ban nãy tựa như chú chó con lạc sang vườn nhà hàng xóm, thoáng hiện vụt biến.

Hai phía bất ngờ rời hàng, vẻ khi quan sát mất niềm tin vị chuyên gia mày. Khi vị khách hiện tại dậy, thì đến lượt Bạch Thu Diệp.

xuống ghế, vị chuyên gia tâm lý đang cúi đầu lật trang sổ ghi chép.

Anh hỏi: "Tên cô là gì?"

Bạch Thu Diệp đáp: "Nam Cung Ngạo."

Lần đầu tiên vị chuyên gia ngẩng lên quan sát cô kỹ lưỡng: "Nam Cung Ngạo? Nghe ngầu đấy."

Rồi tiếp tục: "Tuổi?"

"20."

"Giới tính?"

"... mù đấy chứ?"

Loading...