Bạch Thu Diệp im lặng. Trong lòng cô rõ, thể cả đời sẽ bao giờ nơi nữa. khi gương mặt ngây thơ , cô thể nào thốt sự thật.
Thấy cô trả lời, cô bé tươi rói: "Chị , em cũng về nhà luôn."
Bạch Thu Diệp khẽ cau mày: "Đợi chút hẵng , bên ngoài vẫn còn đang mưa đá."
Cô bé rõ ràng chỉ là một NPC, nhưng Bạch Thu Diệp vẫn kiềm cảm giác lo lắng.
Giống như khi nãy, lúc cô bé gặp nguy hiểm, cô cần nghĩ ngợi mà lập tức lao đến bảo vệ.
Có lẽ vì 13 năm sống cùng , tình cảm dần dần sinh , tự nhiên như khí.
Dù cô hiểu rằng, NPC ký ức, bọn họ sẽ nhớ rằng từng một tên là Bạch Thu Diệp sống cạnh suốt hơn một thập kỷ.
Cô bé bỗng nghiêng đầu, giọng như thì thầm: " nhà em ở đây mà, chị đang ở trong nhà của em đấy."
Bạch Thu Diệp sững , tim như ai bóp nghẹt.
Từ đầu tới giờ, cô luôn cho rằng ngôi nhà thuộc về bất cứ NPC nào. Nó giống như một hệ thống bỏ quên, liên quan đến bất kỳ quy luật nào trong phó bản.
Thế nhưng lời cô bé , như sét đánh ngang tai.
"Chị nè." Cô bé chạy đến góc tường, mở một tấm ván gỗ gắn chặt tường.
Ngay khi tấm ván bung , hàng loạt viên kẹo màu sắc sặc sỡ ào như thác đổ, chất thành đống chân cô bé.
Bạch Thu Diệp như tin mắt .
Những viên kẹo đó – lẫn – chính là những viên cô lấy từ nhà Đỗ Hà và đưa cho cô bé.
Mỗi gặp, cô đều tặng một viên.
Mười ba năm.
Không thiếu một .
Hơn 5.000 viên kẹo—tất cả đều cô bé cất kỹ trong chiếc tủ .
Ngay lúc , gian rung chuyển dữ dội hơn bao giờ hết. Bức tường phía bắt đầu nứt vỡ, từng viên gạch rã thành những mảnh trong suốt như những miếng mosaic rực rỡ. Qua đó, Bạch Thu Diệp thể thấy bộ phó bản, bao quát ngóc ngách.
Cô thấy những NPC từng "chung sống" cùng suốt 13 năm qua, đang lặng lẽ đó, như thể đang tiễn biệt cô cuối.
Hình ảnh của họ dần xóa mờ, đó là những dãy nhà bê tông thép hiện lên lờ mờ như bóng ma trong sương. Cảm xúc trong lòng Bạch Thu Diệp kéo căng, lộn xộn như một quả bóng cao su xoắn chặt buông thả liên tục— mừng rỡ, choáng váng đến tê dại.
“Mười ba năm... Cuối cùng cũng .”
【Chúc mừng.】
Lời chúc đầu tiên đến từ hệ thống 09. Có lẽ vì sắp thoát khỏi phó bản nên ngay cả giọng của nó cũng trở nên dịu dàng, dễ hơn .
kịp vui mừng, biểu tượng cảnh báo hình tam giác bỗng xuất hiện thiết đầu cuối mặt cô.
【Hệ thống 09 đang tiến hành kiểm tra cập nhật.】
【Đang cập nhật mô-đun phát hiện .】
【Thực hiện lệnh xóa bug.】
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/56.html.]
Giọng của 09 dứt, cả thành phố mặt đột ngột chìm bóng tối đặc quánh. Không gian xung quanh cô chuyển thành một màu trắng lạnh lẽo như phòng mổ vô trùng, thấy điểm dừng.
Bạch Thu Diệp c.h.ế.t sững.
“Xóa bug? Cậu định gì , 09?”
Mộng Vân Thường
【Xin , bắt buộc thực hiện quy trình xóa .】
“Xóa gì? Ý là ?”
【Xóa cô, ký chủ.】
Bạch Thu Diệp: ???
Mới thoát khỏi phó bản bao lâu mà xử lý ngay lập tức? Không thể nào!
【Bắt đầu thực hiện nhiệm vụ xóa.】
【Ký chủ để di ngôn gì ?】
Ánh mắt Bạch Thu Diệp lóe sáng, cô vội : “ chọn phần thưởng. Phần thưởng bồi thường đó.”
【Dù cô chọn phần thưởng nào, điều đó cũng đổi việc cô sắp xóa. Tốn công vô ích thôi.】
09 tỏ nghi hoặc.
“Cứ chờ xem, sẽ hiểu.”
Cô nhanh chóng mở ứng dụng, truy cập giao diện cá nhân và chọn mục nhận thưởng.
【Cô định—】
Không để hệ thống hết câu, Bạch Thu Diệp lập tức chọn phần thưởng thứ ba: gói nâng cấp quản trị viên.
【 sẽ chỉ biến thành dòng thông tin tạm thời thôi! Đợi khôi phục quyền quản lý thì cô—】
Giọng 09 tắt ngúm. Không còn một âm thanh nào nữa.
Chiếc kết giới tạo dựng kỹ lưỡng lập tức vỡ vụn như kính đập tan.
Không khí quanh cô bỗng ngập mùi cỏ cây tươi mát. Hơi nước dày đặc bao phủ lấy thứ.
Nhiệt độ 30 độ, nóng ẩm, ngột ngạt, như thể sắp một cơn bão lớn đang đến gần.
Trên thiết , biểu tượng tam giác cảnh báo vẫn còn, nhưng phía xuất hiện thêm một dòng thông báo:
【Quản trị viên 09 đang nâng cấp… Thời gian chờ: 30 phút.】
Trong 30 phút , cô tìm cách tự cứu lấy .
Bạch Thu Diệp nóc một chiếc xe buýt cũ kỹ bỏ hoang từ lâu. Sau lưng cô là một cánh cửa phát sáng rực rỡ, trông chẳng khác gì cổng dịch chuyển thường thấy trong các trò chơi.
Dưới chân cô là đủ thứ đạo cụ lấy từ phó bản. tất cả đều hiện diện ở đây. Chiếc ga trải giường cô dùng để đựng đồ cánh mà bay, cây nến mà cô tỉ mỉ mang theo cũng chẳng thấy .
Cô đoán lẽ chúng đạo cụ đặc biệt nên tan biến cùng với phó bản.
lạ ở chỗ, mấy viên kẹo của cô bé xuất hiện ở đây, lẫn lộn giữa đống đạo cụ. Ngoài còn bùa bình an do cô tự vẽ, hình tròn tròn bằng tay, và chuỗi tràng hạt vẫn còn nguyên vẹn.