Cùng lúc đó, đóa sen m.á.u trên bàn thờ phát sáng, ánh sáng đỏ rực lan tỏa một cách kỳ dị, u ám.
"Chết rồi!"
Mạc Kiệt và Liễu Hạc đồng thanh hét lên, định lao đến ngăn cản Đỗ Hữu Phúc.
Nhưng chưa kịp hành động, âm thanh ầm ầm vang lên từ bên ngoài, như tiếng hàng vạn quân lính đang rầm rập tiến đến. Mặt đất rung chuyển dữ dội, bụi bặm trên trần rơi lả tả, rồi một tiếng bò rống trầm đục chấn động cả không gian.
Một con bò đột ngột phá cửa từ đường lao vào gian thờ như lên cơn điên. Rồi đến con thứ hai, con thứ ba, con thứ tư…
Tất cả những con bò đều được buộc bùa bình an trên sừng, đeo vòng gỗ đào quanh cổ, lưng mang hai bao gạo nếp văng tung tóe theo mỗi bước chạy, đuôi cột những chuỗi hạt và hồ lô sặc sỡ.
Ba người Mạc Kiệt ngơ ngác nhìn đàn bò lao ầm ầm trước mặt như cơn bão lũ. Gió và mùi bùn đất tanh nồng quất vào người khiến ai nấy giật mình.
Một con bò trong đàn còn lao thẳng vào hai hình nhân giấy đang chặn trước cửa, húc bay chúng, rồi kẹp chặt Đỗ Hữu Phúc giữa hai chiếc sừng lớn.
Ba người quay sang nhìn nhau, lòng rối như tơ vò.
Đây... đây cũng nằm trong tính toán của cô sao, Bạch Diệp?
Rốt cuộc trong đầu cô còn giấu bao nhiêu trò mà tụi tôi không biết?
Nhìn tượng Phật nặng nề cắm sâu vào lòng đất, lún mất một nửa thân, cả ba người đều cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Nếu lúc nãy không nghe theo lời Bạch Thu Diệp, thì giờ e rằng họ đã bị nghiền nát như đám hình nhân giấy kia, biến thành món nhân thịt dưới bánh xe của số mệnh.
Chẳng ai hiểu nổi Bạch Thu Diệp đã làm gì để tạo nên cảnh tượng điên rồ đến vậy.
Mặc dù bị húc văng, Đỗ Hữu Phúc vẫn chưa bị tiêu diệt. Ông ta cố gắng vùng ra, nhưng trong gian phòng thờ đã có đến hơn chục con bò đang chạy loạn.
Bò là loài có linh tính, ánh mắt của chúng vốn khiến tà quỷ khiếp sợ.
Giờ đây, Đỗ Hữu Phúc vừa phải né tượng Phật vừa tránh đàn bò, luống cuống đến mức không tìm được lối thoát, đành liều mạng lao ra sân.
Nhưng sân viện lại bị rải đầy gạo nếp, nơi nơi đều là gà trống đang bới thóc.
Gà trống cảm ứng với chính khí trời đất, tiếng gáy của nó lúc rạng sáng có thể trấn áp tà ma. Một hai con thì chẳng sao, nhưng một đàn gà trống thì đủ khiến ngay cả lệ quỷ cũng phải lùi bước.
Không còn đường trốn, Đỗ Hữu Phúc uốn cổ dài ra như rắn, há miệng cắn vào xà nhà, rồi treo lơ lửng lên không trung, cố gắng len người qua lỗ hổng trên mái – chính chỗ bị tượng Phật đ.â.m thủng.
Giữa lúc hỗn loạn ấy, một bóng người thanh mảnh trong bộ tang phục trắng lặng lẽ bước vào từ bên ngoài, tiến thẳng đến phía sau lưng Đỗ Hữu Phúc.
“Cục cục tác!”
Tiếng gà gáy vang lên, báo hiệu năm giờ sáng đã điểm.
Ánh sáng ban mai từ từ len qua mây mù, rọi xuống mái ngói vỡ nát, chiếu thẳng vào từ đường lạnh lẽo u ám.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/52.html.]
Những hình nhân giấy rơi rớt trên mặt đất bắt đầu bốc cháy, tro tàn lả tả rơi xuống như mưa, phủ đầy lên bốn người còn lại.
Người vừa bước vào chính là Đỗ Hà. Bà đứng sau lưng Đỗ Hữu Phúc, lạnh lùng cầm một con d.a.o cạo xương, đ.â.m xuyên từ sau lưng ông ta.
Chuôi d.a.o được khắc đầy phù chú, Đỗ Hà khẽ xoay cổ tay.
Một làn khói đen lập tức bốc lên từ lưng Đỗ Hữu Phúc, cái đầu đang treo trên mái “bịch” một tiếng rơi xuống nền đất, m.á.u thịt b.ắ.n tung tóe, trắng đỏ lẫn lộn như quả dưa hấu bị đập vỡ.
Bạch Thu Diệp c.h.ế.t sững trong giây lát. Cô trừng mắt nhìn Đỗ Hà, trong lòng vừa hoang mang, vừa trống rỗng, vừa choáng váng đến mức không biết nên phản ứng thế nào.
Mười ba năm chuẩn bị của cô.
Bốn ngàn bảy trăm bốn mươi lăm ngày ròng rã.
Hơn một trăm bước tính toán.
Vậy mà... mới bước đầu tiên, BOSS đã bị diệt sạch!?
Đù má!!!
Còn chơi bời gì nữa đây???
Mạc Kiệt thì như vừa thoát chết, mừng rỡ đến mức muốn bật khóc. Nhưng thấy sắc mặt Bạch Thu Diệp tái nhợt, cô đứng không vững, anh ta lập tức hỏi: “Cô không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?”
Dù sao thì cái màn vừa rồi quá khủng khiếp, nếu bị dính chấn động gì cũng chẳng lạ.
Mộng Vân Thường
Giọng Bạch Thu Diệp run rẩy, tay chỉ về phía Đỗ Hà, cả người còn đang run bần bật:
“Bà... bà ấy thật sự đã xử lý xong Đỗ Hữu Phúc rồi à?”
Mạc Kiệt gật đầu: “Đúng thế.”
Nghe xong câu trả lời, Bạch Thu Diệp như bị rút cạn sinh khí. Trước mắt cô tối sầm lại, cả người lảo đảo như sắp ngã. Cô đ.ấ.m mạnh vào n.g.ự.c mình, vẻ mặt mờ mịt đến thẫn thờ, ánh sáng trong mắt lụi tắt như ngọn đèn sắp cạn dầu.
"Vậy… chín mươi chín bước tiếp theo của tôi… phải làm sao đây?" – Giọng cô khản đặc, như thể cả thế giới vừa sụp đổ.
Mạc Kiệt sửng sốt, ngỡ tai mình có vấn đề: "Gì cơ?"
Bạch Thu Diệp không buồn đáp. Cô đẩy Mạc Kiệt sang một bên, loạng choạng bước tới trước mặt Đỗ Hà. Giọng cô run rẩy: "Đỗ Hữu Phúc… thật sự c.h.ế.t rồi sao?"
Đỗ Hà không thay đổi sắc mặt, thản nhiên đáp: "Ừ. Chết thật rồi."
Khuôn mặt vẫn lạnh nhạt như mọi khi, nhưng lần đầu tiên, trong đôi mắt của bà ấy xuất hiện sự nhẹ nhõm như vừa trút được gánh nặng ngàn cân.
Bạch Thu Diệp cảm thấy lòng mình chấn động dữ dội, như thể đất dưới chân vừa nứt toác. Cô không thể chấp nhận được sự thật này – bởi lẽ cô đã chuẩn bị tới tận một trăm bước, từng bước đều lên kế hoạch kỹ lưỡng. Vậy mà chỉ mới bước đầu tiên, kẻ địch đã chết?
Chín mươi chín bước còn lại của cô thì sao?
Chưa kịp thi triển gì, kế hoạch đã hóa thành tro bụi. Một nỗi buồn uất nghẹn trào lên, khiến cô đ.ấ.m n.g.ự.c dậm chân, trong lòng chỉ muốn gào thét. Cô chưa từng thấy mình thừa thãi và vô dụng đến thế.