Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 50

Cập nhật lúc: 2025-06-06 09:21:22
Lượt xem: 25

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhưng chưa kịp khâm phục xong, thì ánh mắt cô đã bị thứ khác thu hút — từng bộ xương khô khoác lên người những dải lụa đỏ đang lần lượt trườn ra khỏi quan tài. Mỗi lần di chuyển, lại có vài khúc xương mục nát rơi lạch cạch xuống sàn.

“Bịch!”

Một bộ xương lao về phía Liễu Hạc, bị cậu ta tung cước đá văng một nửa người. Nhưng sau đó, thứ đó lại khom lưng, nhặt từng mảnh xương lên, lắp lại vào cơ thể một cách kỳ dị.

Liễu Hạc ngơ ngác, há miệng nhìn chằm chằm: “Trước khi vào cái phó bản này, chẳng ai nói với tôi là ở đây có vong linh pháp sư hết á!”

Mạc Kiệt vừa tránh đòn vừa rít lên: “Cậu bớt nói nhảm một chút được không? Tập trung vào!”

Những bộ xương này tuy chỉ gây sát thương vật lý, nhưng tốc độ và sức bền lại quá phi lý.

Điều khiến bọn họ thật sự bất an là ở chỗ: chúng như gián — đánh mãi không chết. Hễ bị phá hủy, chúng lại lắp ghép lại như cũ, rồi tiếp tục nhào tới.

Càng nguy hiểm hơn là khi họ đang vật lộn với đám xương khô đó, những người giấy khổng lồ vẫn đang chậm rãi tiến đến, từng bước từng bước, thu hẹp vòng vây như lưỡi hái tử thần đang từ từ siết chặt.

Từ đường vốn không nhỏ, nhưng với đám người giấy cao lớn xuất hiện, không gian như bị thu hẹp đến nghẹt thở.

Bạch Thu Diệp rút con d.a.o chẻ củi mang theo, không chần chừ mà vung lên c.h.é.m thẳng vào một người giấy đang lao đến.

Dao vừa chạm vào thân thể người giấy, lập tức phát ra một mùi thối rữa nồng nặc khiến cô suýt nữa nôn ngay tại chỗ.

Vết c.h.é.m khiến chiều cao của người giấy thấp đi rõ rệt, nhưng chưa kịp mừng, từ vết rách lại phun ra một bầy giòi trắng hếu, ngo ngoe bò ngược lên lưỡi dao.

"Á!!" Bạch Thu Diệp hét lên, hốt hoảng ném d.a.o đi: "Ghê quá đi mất!!"

Toàn thân cô run lên vì buồn nôn. Tật sợ lỗ kín của cô gần như bùng phát ngay tại chỗ.

Trong phòng livestream, khán giả đang hóng màn ra mắt của “người chơi mới” cũng được thông báo về tình hình ở khu vực này. Nhìn cảnh tượng ấy, không ít người nhăn mặt tỏ rõ sự thất vọng:

[Đây là kiểu tiểu thư vào phó bản để gây phiền à? Vài con giòi cũng la hét như gặp ác quỷ vậy?]

[Tưởng gì ghê gớm, hóa ra chỉ là người chơi ăn may. Đúng là tốn cảm xúc.]

[Tôi càng lúc càng nghi ngờ, cái người đang ẩn thân trong phó bản này chính là Tư Đồ Liêu. Chỉ có anh ta mới rảnh rỗi đến mức tặng vật phẩm hiếm cho mấy tay gà mờ.]

[Chuẩn rồi, Tư Đồ Liêu biến thái như vậy là chuyện thường.]

Lúc này, Mạc Kiệt quay lại nhìn con d.a.o chẻ củi. Anh chỉ kịp thấy nó bị giòi bao phủ kín mít rồi bị kéo ngược vào bóng tối sau bàn thờ. Cảnh đó khiến anh suýt phun m.á.u tại chỗ.

Con d.a.o đó là cơ hội duy nhất họ có lúc này!

Vậy mà Bạch Thu Diệp lại ném đi như ném rác?!

Cảm thấy không thể ngồi yên, Mạc Kiệt chạy đến cửa lớn của từ đường, nhặt một tấm ván quan tài vỡ, điên cuồng đập mạnh vào cửa.

Nhưng cánh cửa chẳng hề nhúc nhích.

Cửa làm bằng gỗ nguyên khối, dày nặng như đá. Muốn phá vỡ chỉ bằng một tấm ván mục nát? Nằm mơ giữa ban ngày còn dễ hơn.

Anh quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy Đỗ Hữu Phúc đang ôm lấy xác Trần Thần, say sưa hút lấy não cậu ta. Biểu cảm trên gương mặt lạnh lẽo kia giống như đang thưởng thức món ngon tuyệt hảo. Mắt nhắm hờ, khóe môi nhếch lên đầy thỏa mãn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/50.html.]

Mộng Vân Thường

Mạc Kiệt cảm thấy m.á.u mình như đông lại. Trong đầu không kìm được mà hiện lên cảnh tượng chính mình bị hút não đến khô xác. Tay chân anh bắt đầu run lên.

Đúng lúc ấy, Bạch Thu Diệp lên tiếng: “Mọi người cố gắng cầm cự thêm hai mươi giây nữa. Dẫn bọn chúng về giữa phòng, sau đó lập tức đổi hướng, ép sát vào tường đứng yên.”

Liễu Hạc vừa đạp bay một cái xác khô vừa nhăn mặt hỏi: “Dán tường để kiểm điểm hả?”

Phó Dao cũng không nhịn được chen vào: “Ép mặt vào tường hay ép lưng vào tường đây?”

Mạc Kiệt: “…”

Sao toàn người điên thế này?

Chẳng lẽ cả cái phó bản này chỉ có mình anh sợ là người bình thường?

Bạch Thu Diệp nói nhanh: “Dán kiểu gì cũng được. Miễn là phối hợp với kế hoạch của tôi.”

Nghe cô nói vậy, ánh mắt cô trở nên sắc bén khác thường. Trong lòng cô, kế hoạch này đã được lặp đi lặp lại suốt 13 năm qua, từng ngày một.

Tổng cộng 4.745 ngày. Không một ngày nào cô ngừng suy nghĩ, mô phỏng, điều chỉnh từng chi tiết nhỏ nhất.

Kế hoạch này được chia thành đúng 100 bước, từng bước đều là dẫn dụ, từng bước đều nhằm vào điểm yếu chí mạng. Một khi đã khởi động, sẽ không còn đường lùi.

Đây không phải một đòn liều mạng.

Mà là một đòn tổng lực — dùng tất cả để đánh đổi, đổi lấy chiến thắng duy nhất.

Toàn bộ kế hoạch, xoay quanh đúng 12 chữ:

Toàn lực áp chế – Tuyệt đối phản công – Hoàn toàn tiêu diệt.

Bây giờ chưa phải thời điểm lý tưởng nhất, nhưng chính là thời cơ thích hợp nhất.

Bởi vì linh hồn của kế hoạch này chính là một trận đánh không đường lui.

Và cô, đã chuẩn bị xong trong căn cứ bí mật từ trước!

Trong phòng livestream, khán giả ban đầu còn bĩu môi, nghe đến đây thì lại bật cười đầy giễu cợt.

[Cô ta đang tưởng mình là nhân vật chính trong phim hành động chắc?]

[Kế hoạch? Một tân binh chưa chơi được mấy ngày thì kế hoạch cái nỗi gì?]

[Thật là hài hước.]

[Có khi nào Mạc Kiệt lại thật sự tin theo không trời.]

[Ban đầu tôi còn thấy Bạch Thu Diệp ngầu đấy. Giờ thì thấy đúng là nhất thời ăn may.]

[Cô ta có làm được gì đâu, chẳng qua là chưa bị bóc phốt thôi.]

[Còn mở cả cược trong phòng livestream nữa hả? Đặt luôn toàn diệt cho nhanh.]

[Đặt lẹ đi, chưa bị khóa kèo là may đấy!]

Loading...