Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 47
Cập nhật lúc: 2025-06-06 05:19:03
Lượt xem: 32
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dù ngoại hình chỉ là một đứa trẻ, nhưng Kim Đồng Tử từng là boss cấp cao trong các phó bản, danh tiếng một thời khiến người chơi c.h.ế.t không kịp ngáp. Nó tưởng rằng đã thấy đủ loại người chơi kỳ tài, vậy mà… vẫn đánh giá sai hoàn toàn về cô gái này.
Bạch Thu Diệp không đơn giản là mạnh mẽ. Mỗi nước đi của cô đều được tính toán tỉ mỉ, từng bước đều như đặt trên bàn cờ đã trải sẵn.
Ngay cả những kế hoạch mà cô bỏ đi – nếu được thực hiện bởi người khác – cũng đủ để khiến Kim Đồng Tử “chết thêm lần nữa”. Vậy mà cô còn cho rằng chừng đó là chưa đủ hoàn hảo?
Linh hồn nhỏ bé của nó khẽ run lên. Không phải vì cô sở hữu những đạo cụ khủng khiếp. Mà là chính cô… là thứ tồn tại khiến người ta khiếp đảm.
Sau 15 phút miệt mài viết – xé – vứt, căn phòng chẳng khác gì bị bao phủ bởi một biển hoa hồng khô màu trắng. Từng mảnh giấy bị vò nhàu chất đống, trông như một chiến trường.
Bạch Thu Diệp ngẩng đầu, nắm bản kế hoạch cuối cùng trong tay vò thành một quả cầu, ném vào góc phòng.
Cô đưa tay vuốt lại mái tóc rối, đôi mắt đỏ ngầu vì căng thẳng lộ rõ tơ máu, nhưng cuối cùng chân mày cũng dần thả lỏng.
“Cuối cùng cũng ổn rồi… Tâm huyết 13 năm của mình.”
Tại từ đường, Mạc Kiệt và Liễu Hạc đã hoàn tất việc lót lớp trúc xanh dưới đáy quan tài. Giấy chú cũng đã được dán kín bốn mặt bên trong.
Hài cốt của Đỗ Hữu Phúc được đặt ngay ngắn vào quan tài, theo đúng thứ tự cấu trúc xương người, nhìn qua lại mang cảm giác kỳ dị rờn rợn.
Khi cả hai đang dùng thang để treo cờ tang lên trần nhà, bỗng một tiếng “RẦM!” vang lên chát chúa từ phía sau khiến cả hai giật mình quay phắt lại.
Chiếc quan tài chứa xương cốt Đỗ Hữu Phúc – vừa được đặt yên vị – giờ đây đã lật ngang, nắp văng ra, toàn bộ đồ tang lễ bị hất tung, rơi vãi khắp nơi.
Xương trắng nằm tản mát trên nền gạch lạnh, dưới ánh trăng nhợt nhạt hắt vào từ cửa sổ, trông như đã chuyển sang sắc đen kỳ quái.
Mạc Kiệt cau mày: “Hình như... bộ xương bị thiếu vài phần thì phải?”
Liễu Hạc gật đầu: “Ừ, thiếu thật.”
Chưa kịp tìm hiểu gì thêm, cả hai chợt nghe thấy tiếng “cộc… cộc…” rất nhỏ vang lên. Âm thanh phát ra từ phía một chiếc quan tài khác đặt ở góc từ đường.
Tiếng gõ lần nữa vang lên, lần này đi kèm là một giọng nói khàn khàn, yếu ớt:
“Cứu… cứu tôi…”
Mạc Kiệt và Liễu Hạc nhìn nhau, cả hai lập tức nhận ra giọng nói này rất quen.
“Có người đang mắc kẹt!”
Mạc Kiệt vội lao đến bên quan tài: “Trần Thần, có phải cậu không?”
“Tôi đây… mau cứu với…”
Cả hai cùng hợp sức đẩy nắp quan tài ra. Bên trong, Trần Thần nằm bất động, thân thể cứng đờ, mắt nhắm nghiền. Cậu mặc một chiếc áo dài trắng, phần n.g.ự.c thêu hoa sen đen, vừa lạ lẫm vừa quái dị.
Ngay khi không khí tràn vào, Trần Thần lập tức há to miệng thở hổn hển, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy của cậu xuất hiện chút màu hồng nhợt.
Mạc Kiệt vội kéo cậu dậy, đỡ tựa vào mép quan tài. Trần Thần yếu ớt, thở không ra hơi.
“Sao cậu lại bị nhốt trong đó?” Mạc Kiệt hỏi.
Trần Thần nhăn mặt, đưa tay xoa trán: “Tôi không nhớ rõ… lúc còn ở bờ suối, đang chờ các anh, tôi thấy… có người xuất hiện…”
Liễu Hạc căng thẳng: “Rồi sao?”
“Người đó… dẫn tôi tới đây… nhốt tôi lại…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/47.html.]
Hai người cùng rùng mình. Mạc Kiệt cau mày: “Cậu nhìn được mặt người đó không?”
Mộng Vân Thường
Trần Thần như đang cố moi trí nhớ trong cái đầu đã mơ hồ vì thiếu dưỡng khí.
“Người đó… trông… giống như…”
Đột nhiên cậu ta ho khan dữ dội, ánh mắt chợt co rút, giọng run bần bật:
“Tôi nhớ rồi! Là Đỗ Hữu Phúc!”
“Cái gì?!”
“Lại là Đỗ Hữu Phúc?!”
Ngay lúc này, từ một góc tối, giọng của Phó Dao vang lên cảnh báo: “Mau tránh ra khỏi cậu ta!”
Mạc Kiệt và Liễu Hạc lập tức phản xạ theo bản năng, tách người sang hai bên.
Ngay khoảnh khắc đó, cơ thể Trần Thần đột ngột bị kéo bật lên, bay thẳng lên bàn thờ. Một bàn tay trắng nhợt nắm chặt lấy cổ cậu ta, siết mạnh.
Bên cạnh Trần Thần xuất hiện một người giấy cao gần bằng người thật, đầu nó đột nhiên quay ngoắt 90 độ, đôi mắt giấy trống rỗng nhìn thẳng về phía Mạc Kiệt và Liễu Hạc.
Hai người đồng loạt sững sờ, đồng tử co rút lại...
Không ai trong nhóm kịp nhận ra người giấy kia đã tiếp cận từ khi nào.
Mạc Kiệt tròn mắt khi thấy trong miệng người giấy ngậm chặt một đoạn xương trắng nhợt. Chỉ một giây sau, anh ta lập tức hiểu ra – những khúc xương còn sót lại của Đỗ Hữu Phúc trước đó biến mất không dấu vết, đều là do thứ này… ăn hết.
Mạc Kiệt nghiến răng hỏi: “Ông là… Đỗ Hữu Phúc?!”
Người giấy không trả lời thẳng, chỉ bật ra một tràng cười lạnh lẽo đầy ma quái. Như thể ngầm xác nhận.
Mạc Kiệt nhớ đến đám người giấy hung hãn mà anh ta từng gặp bên bờ suối – tất cả đều vô danh nhưng vẫn đủ khiến người ta hoảng sợ. Nếu so với Đỗ Hữu Phúc, kẻ từng có danh tiếng trong phó bản, vậy thì chắc chắn ông ta còn đáng sợ gấp trăm lần.
Anh ta cố gắng giữ vẻ điềm tĩnh, đẩy gọng kính lên sống mũi, khẽ thương lượng: “Ông có điều gì uất ức sao? Nếu ông cần giúp đỡ, bọn tôi có thể giúp. Nhưng hãy thả người trước đã, chuyện gì cũng có thể thương lượng được.”
Đỗ Hữu Phúc bật cười rùng rợn: “Oán hận? Ha ha ha ha ha!”
Lời thương lượng rõ ràng không có tác dụng. Mạc Kiệt lập tức đổi cách tiếp cận: “Ông c.h.ế.t dưới tay Đỗ Hà đúng không? Ông không muốn báo thù sao?”
Khi cái tên “Đỗ Hà” được nhắc đến, toàn thân người giấy như đông cứng lại. Trong vài giây ngắn ngủi ấy, cả căn phòng chìm vào yên lặng kỳ dị.
Rồi ông ta cất giọng khàn khàn, từng chữ đứt đoạn như rít qua kẽ răng: “Đỗ Hà… mạng của cô ta… là của ta…”
Ngay khoảnh khắc ấy, Mạc Kiệt bỗng hiểu ra — Đỗ Hữu Phúc vốn không phải nạn nhân vô tội như những gì mọi người vẫn nghĩ. Ông ta không bị g.i.ế.c vì oan ức, mà có lẽ vì một lý do khác hoàn toàn.
Ánh mắt ông ta chuyển hướng, chậm rãi quay đầu nhìn Phó Dao. Giọng nói vỡ vụn như được kéo ra từ cổ họng bị mục nát: “Là mày… phá hỏng… kế hoạch… dùng mạng của tụi mày… để bù lại…”
Mạc Kiệt kinh ngạc nhìn sang Phó Dao. Một người có thể đơn độc phá hỏng âm mưu của kẻ như Đỗ Hữu Phúc – thì rõ ràng, cô ta không đơn giản.
Anh ta cúi đầu hỏi khẽ: “Cô đã làm gì trước đó vậy?”
Phó Dao tựa lưng vào tường, cố gắng giữ vững thân thể đang run rẩy: “Không nhiều lắm… chỉ cướp cái chân mèo của ông ta thôi.”
Rồi cô nghiêm giọng nhắc nhở: “Đừng nói chuyện với nó, cũng đừng nhìn thẳng vào mắt.”