Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 415

Cập nhật lúc: 2025-07-14 16:20:17
Lượt xem: 29

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vương Ung Giản vững, suýt nữa thì ngửa cổ té ngửa .

Bạch Thu Diệp lên, phủi nhẹ bụi quần:

"Đến lượt ."

Không ngờ Vương Ung Giản đột ngột níu tay cô :

"Chờ ! Có thể… đổi chỗ với ?"

Bạch Thu Diệp ngạc nhiên :

Mộng Vân Thường

"Giờ chỉ còn hai mảnh. Kết quả rút vẫn như mà, đổi gì nữa?"

Vương Ung Giản khổ:

" chỉ… chịu nổi áp lực nếu là cuối cùng. Cho , ?"

Cô nhún vai:

"Tùy . quan trọng chuyện thứ tự."

Vương Ung Giản thở nhẹ nhõm, dậy, bước về phía cánh cửa chùa.

Trước khi bước qua ngưỡng cửa, còn do dự chần chừ trong vài giây. Sau đó, như lấy hết can đảm, đẩy cửa bước .

Cánh cửa từ từ khép lưng .

Mọi ánh mắt đều dõi theo đến khi cánh cửa đóng kín.

Khuất Ức Hàn thở dài, lẩm bẩm:

"Anh thật sự là đồ ngốc… Biết nếu chị Tiểu Thảo gặp may thì ?"

Tư Đồ Liêu : "Anh Lý Tiểu Thảo, khả năng rút quẻ còn cao hơn."

Khuất Ức Hàn thắc mắc: "Tại ?"

Tư Đồ Liêu hất cằm về phía chiếc quan tài: "Nhìn Giáo sư Bao , cô sẽ hiểu."

Bạch Thu Diệp liếc , giọng bực: "Nói như thể mang theo vận xui ..."

Chưa đầy một phút , cửa miếu đột ngột mở .

Tất cả đều sửng sốt khi thấy bước là Vương Ung Giản— những bình an vô sự, mà đến cả sợi tóc cũng rối.

Khuất Ức Hàn gần như trợn tròn mắt, miệng há hốc như nuốt luôn cả quả trứng gà.

Ngay cả Vương Ung Giản cũng lộ rõ vẻ bàng hoàng: "... còn sống đây ?!"

Khuất Ức Hàn hoảng hốt : "Anh bằng xác c.h.ế.t chứ?!"

Cô chạy vội gần, túm tay : "Đưa xem miếng trúc rút !"

Vương Ung Giản chìa miếng trúc , đó— một chữ nào.

Khuất Ức Hàn sửng sốt: "Sao chữ?!"

Vương Ung Giản cũng hoang mang: " cũng . Lúc nó rơi thì thấy chữ rõ ràng, nhưng khi nhặt lên thì trống trơn ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/415.html.]

Bạch Thu Diệp bước đến: "Đưa xem thử."

Cô cầm lấy miếng trúc, ngay lập tức cảm nhận luồng khí lạnh âm u tỏa từ đó.

Tư Đồ Liêu nghiêng đầu kỹ miếng trúc, đó bình tĩnh : "Có thứ gì đó đang bảo vệ ."

Vương Ung Giản đầu quanh, giọng lạc : "Ai? Ai đang giúp ?"

Tư Đồ Liêu đáp: "Đầu tiên, ."

Vương Ung Giản sững , chợt nhớ điều gì, vội vàng lục lọi trong túi áo. Một lúc , lấy bức ảnh mà đây vẫn mang theo bên .

Tấm ảnh vốn chụp nhóm bọn họ, trong đó cả Ngô Nhược Nam.

giờ đây, trong ảnh chỉ còn , Bạch Thu Diệp và ba khác—bóng dáng Ngô Nhược Nam biến mất.

Bạch Thu Diệp bức ảnh, khẽ thở dài: "Rõ ràng , vận may của vốn chẳng , nếu nhờ khác âm thầm giúp, chắc giờ còn đây chuyện."

Vương Ung Giản cảm thấy sống lưng lạnh buốt. Anh chợt nhận —nếu hôm đó tay giúp Ngô Nhược Nam, nếu giữ bức ảnh , lẽ giờ sống sót.

Bạch Thu Diệp khẽ thở : "Đến lượt ."

Cô từ tốn bước đến cửa miếu. Trong lòng cô sớm chuẩn tâm lý—miếng trúc cô rút nhiều khả năng sẽ là điềm lành.

Nếu rút trúng Đại Hung thì là may mắn .

Cô đẩy cửa bước , ánh sáng trong miếu lờ mờ. Cô đóng cửa, liền thấy dòng chữ khắc cột gỗ cạnh cửa—đúng là mấy quy tắc mà Tư Đồ Liêu từng .

Sau khi đóng chặt cửa, Bạch Thu Diệp bật đèn pin, men theo ánh sáng sâu bên trong.

Không gian bên trong miếu rộng hơn cô tưởng. Chính giữa là một pho tượng Phật khổng lồ, đang xếp bằng tòa sen, lưng với cửa miếu.

Quanh tượng là những đám mây bằng gỗ chạm trổ tỉ mỉ, thêm thần thánh nào khác. Cả căn miếu rộng lớn trông trống trải và u tịch đến lạ.

Bạch Thu Diệp từng thấy phiên bản thu nhỏ của bức tượng , rõ rằng cả mặt lẫn mặt của tượng đều y hệt —như thể chẳng quan trọng nó đang về hướng nào.

Cô bước đến bàn thờ tượng Phật, thấy một ống trúc dùng để rút quẻ, bên trong chỉ còn đúng một thanh.

Trên bàn thờ, cô thấy ba món đồ quen thuộc đặt ngay ngắn: cây bút Khuất Ức Hàn từng nhận, cuốn sổ tay của Vương Ung Giản và chiếc máy ghi âm của Tư Đồ Liêu.

Trước bàn thờ còn ba chiếc đệm nhỏ để quỳ gối cầu nguyện.

Bạch Thu Diệp lấy món đồ kỷ niệm mà Giáo sư Bao phát cho cô đó, đặt lên bàn thờ cùng với ba món đồ .

Sau đó, cô quỳ gối xuống một trong ba chiếc đệm, chắp tay cầu nguyện tượng Phật. Lời nguyện của cô dành cho bản —cô chỉ mong hai vong hồn Giáo sư Bao hại c.h.ế.t thể siêu thoát, rời khỏi nơi .

Cầu nguyện xong, cô dậy, bước đến bên ống trúc, nghiêng nhẹ để lấy miếng thăm cuối cùng.

Miếng trúc va chạm thành ống, vang lên tiếng "cạch" khô khốc, vang vọng trong gian yên tĩnh.

Nó rơi xuống nền đất, tròn một vòng yên. Mặt chữ đang hướng thẳng về phía cô.

Hai chữ đỏ chót như m.á.u hiện mắt—Đại Hung.

Ngay khi Bạch Thu Diệp thấy rõ chữ khắc mảnh trúc, bức tượng Phật giữa chính điện bỗng nhiên chuyển động.

Bông sen chân tượng như kích hoạt bởi một cơ chế nào đó, bắt đầu xoay chậm rãi theo một hướng cố định. Tượng Phật đang đó cũng từ từ theo. Mặt của tượng dần lộ , nhưng điều kỳ lạ là—dù xoay đến , gương mặt Phật vẫn luôn ở mặt , như thể thứ mặt cô bao giờ là bộ tượng.

Ngay cả đôi tay đang đặt đầu gối cũng từ từ rời khỏi vị trí ban đầu, trượt xuống hai bên như động tác xòe đuôi của một con công. Không dừng ở đó, mặt của tượng cũng xuất hiện thêm hai cánh tay khác, cùng lúc vươn .

 

Loading...