Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 414

Cập nhật lúc: 2025-07-14 16:15:52
Lượt xem: 27

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngay lúc đó, trong chiếc quan tài đỏ đặt bên cạnh bọn họ đột nhiên vang lên tiếng "đông đông đông" rợn .

Giáo sư Bao nãy giờ im thin thít, giờ đột nhiên bắt đầu gây ồn ào một cách lạ thường. Bạch Thu Diệp bước tới, đẩy nắp quan tài hé một khe nhỏ.

Giọng thở dốc của Giáo sư Bao vọng từ trong: "Mấy tính nghẹt c.h.ế.t ?"

Bạch Thu Diệp đáp tỉnh queo: "Quan tài kín."

Giáo sư Bao hầm hầm: "Vậy cô thử xem!"

Chưa dứt lời, Bạch Thu Diệp đưa tay đè nắp quan tài, như đóng sập xuống luôn.

Biết van xin cũng vô ích, Giáo sư Bao lạnh: "Mấy tưởng chỉ cần rút quẻ , bước khỏi cổng chùa là sẽ an ?"

"Ông cái gì? Có chuyện gì bên trong ?"

"Có điều gì ông thì mau !"

Giáo sư Bao : "Thả , sẽ kể hết."

Mọi sang Bạch Thu Diệp, chờ cô quyết định.

cô chẳng chẳng rằng, đúng như —dứt khoát đóng nắp quan tài .

Mọi còn tưởng ít nhất cô sẽ hỏi thêm vài câu, ngờ cô thẳng tay như .

Giọng của Giáo sư Bao rít lên từ bên trong: "Thả ! Đây là giam giữ trái phép!"

Bạch Thu Diệp thản nhiên : "Giáo sư Bao, nếu ông thì cứ tự đẩy nắp quan tài, sẽ ngăn."

Giáo sư Bao tức đến nghiến răng ken két. Nếu ông thật sự đủ sức để đẩy nắp, thì trốn từ lâu, cần gì chờ khác cứu?

Bạch Thu Diệp lạnh nhạt tiếp: "Để ông yên trong đó là vì nghĩ cho an của ông thôi."

Nói xong, cô sang hiệu cho những khác giúp cô khiêng quan tài.

Vương Ung Giản lập tức tiến lên, cùng cô nhấc chiếc quan tài lên đưa về phía cổng miếu.

Mọi xung quanh đều ngạc nhiên theo, hiểu Bạch Thu Diệp định gì.

Tư Đồ Liêu nheo mắt , hỏi với vẻ nghi ngờ: "Cô định đưa ông trong luôn ?"

Bạch Thu Diệp khoanh tay, khẽ :

"Giáo sư Bao bụng như , một năm còn thôn Sơn Lĩnh để tưởng niệm hai bạn khuất. Không thể để ông về tay trắng ."

Dường như trong quan tài cảm nhận điều gì đó bất thường, bên trong đột nhiên vang lên tiếng hét thất thanh của Giáo sư Bao:

"Các !!! Các thể !!"

Bạch Thu Diệp liếc mắt hiệu cho Vương Ung Giản. Cả hai phối hợp ăn ý, cùng lúc nhấc chiếc quan tài lên ném thẳng trong chùa.

Bạch Thu Diệp quên đóng chặt cổng chùa , đó mới chỗ .

Trong chùa vốn quy định phát tiếng động, nên khi cổng đóng sập , tiếng gào của Giáo sư Bao cũng im bặt theo.

Mọi , ai dám lên tiếng. Không trong đó đang xảy chuyện gì, nhưng ai cũng cảm thấy sống lưng lạnh buốt.

Vài phút trôi qua, tiếng động vang lên từ trong chùa. Giáo sư Bao cất tiếng, nhưng là tiếng xen lẫn những tiếng kêu gào thảm thiết, yếu ớt, giống như đang cầu xin sự thương xót.

Tiếc là bên trong ai mảy may động lòng.

Sự yếu đuối và nức nở của ông chẳng tác dụng gì cả. Giống như cách Bạch Thu Diệp từng đối xử với ông —dứt khoát, lạnh lùng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/414.html.]

Chẳng bao lâu , một cái xác  ném văng từ trong chùa, rơi cái "bịch" ngay cạnh lư hương sân. Cảnh tượng y hệt hai chơi bỏ mạng đó.

Mọi tiến gần xem, mới nhận … đó là Giáo sư Bao.

Khác với hai c.h.ế.t , t.h.i t.h.ể của ông trông khá nguyên vẹn, dấu hiệu thương nặng, nhưng vẻ mặt vô cùng kinh hãi. Ánh mắt mở to, miệng há hốc như vẫn hết sợ hãi khi tắt thở. Biểu cảm đó đủ khiến bất kỳ ai thấy cũng lạnh gáy.

Một chơi thì thào với :

"Chủ thuê của chúng … c.h.ế.t ?"

"Vậy thì nhiệm vụ hủy ?"

"Không . Lời nhắc nhiệm vụ trong bảng của vẫn đổi."

"Khoan , liên hệ đổi !"

"Do Giáo sư Bao tử vong ngoài dự kiến, liên hệ mới chuyển sang Châu Kỳ—học trò của ông ."

"Châu Kỳ? Là cô gái đó ?"

Lúc đầu, còn hy vọng cái c.h.ế.t của Giáo sư Bao thể xoay chuyển cục diện nhiệm vụ. rõ ràng đổi. Họ vẫn tiếp tục rút thăm trong chùa như bình thường.

Bạch Thu Diệp cũng cảm thấy đáng tiếc:

Mộng Vân Thường

" cứ tưởng nếu đem tế kẻ đầu trò cho hai con quỷ đó, khi tụi nó sẽ tha cho chúng ."

Tư Đồ Liêu khẽ lắc đầu:

"Chìa khóa vẫn ở những món đồ kỷ niệm. Chúng còn mang quá nhiều oán khí."

Vương Ung Giản chau mày hỏi:

"Giáo sư Bao c.h.ế.t như thế nào? Ông rút quẻ ?"

Một chơi lắc đầu đáp:

"Tìm kỹ . Không thấy mảnh tre nào cả."

Bạch Thu Diệp suy đoán:

"Ông mới la hét, lẽ là vì ồn nên vi phạm quy tắc."

Vương Ung Giản trầm ngâm:

" thấy hai con quỷ hình như ông chọc giận thì đúng hơn."

Người chơi Bạch Thu Diệp thở một , bước lên:

"Thôi , ."

Tính đến lúc , chỉ còn ba rút quẻ.

Nếu Giáo sư Bao đụng tới mảnh tre nào, thì trong ba mảnh còn , chắc chắn một là Trung Cát, còn gần như là hai mảnh Đại Hung.

Bạch Thu Diệp sang thì thấy... Vương Ung Giản cạnh đang run rẩy. Hàm răng cắn chặt , kêu lên lập cập.

Hai tay siết , chống lên trán, trông chẳng khác gì lúc nãy Khuất Ức Hàn cầu nguyện khi bước miếu.

Cảnh tượng đó khiến Bạch Thu Diệp cũng bắt đầu thấy căng thẳng theo. Cảm giác giống hệt như đang chờ công bố kết quả xổ độc đắc.

Hai phút , cửa chùa bật mở.

Người chơi rút thăm lúc nãy chạy ngoài với gương mặt rạng rỡ như trúng giải thưởng lớn. Miệng toe toét, ánh mắt sáng rực.

" rút Trung Cát!"

Loading...