Ngay khi Bạch Thu Diệp bước , cô lập tức ngửi thấy một mùi tanh nồng của m.á.u phảng phất từ trong phòng tắm bay .
Cô cau mày hỏi: "Tại trong phòng mùi m.á.u nặng như ?"
Người chơi trận doanh đỏ nhún vai, thản nhiên đáp: "À, chuyện đó . Là bởi vì c.h.ế.t đó xuất hiện, thấy sợ nên g.i.ế.c cô nữa thôi."
Bạch Thu Diệp: "..."
Cô im lặng trong vài giây, trong lòng thầm nghĩ— bệnh trung nhị thật đấy chứ?
Nói xong, chơi trận doanh đỏ còn hào phóng vung tay: "Muốn xem ? Cứ tự nhiên."
Bạch Thu Diệp bước tới mở cửa phòng tắm, lập tức thấy xác của cô hướng dẫn viên đang sõng soài trong vũng m.á.u đỏ tươi. Trên n.g.ự.c cô cắm một con dao, nhưng chỉ —cơ thể đầy rẫy những vết đ.â.m chằng chịt, m.á.u vẫn đang thấm ngừng. Nhìn cô chẳng khác nào một quả dưa hấu đ.â.m xuyên nát bấy.
Người chơi trận doanh đỏ giải thích thản nhiên: "Nhìn kinh dị nhỉ? Lúc tay cũng nghĩ thành như . Ai bảo cô cứ thấy là hỏi lấy vòng cổ của cô , còn định đánh với nữa."
Cậu liếc mắt Bạch Thu Diệp và Tư Đồ Liêu: "Chiếc vòng cổ của cô mất, mà cái mặt dây chuyền đó trong trò chơi là đạo cụ đấy. Vì cái dây chuyền đó nên g.i.ế.c cô một ."
Cậu hờ hững thở dài: " khi hai phó bản hợp nhất, phát hiện món đồ lấy biến mất ."
Người chơi trận doanh đỏ hai : "Hai ai bên trận doanh của các lấy mặt dây chuyền đó ?"
Nghe , trong đầu Bạch Thu Diệp lập tức hiện lên hình ảnh miếng ngọc phỉ thúy mà Tư Đồ Liêu nhặt trong phòng hướng dẫn viên, ngay khi họ tới Miếu Cô Nương. Rõ ràng là hai nhóm đều từng lấy ngọc phỉ thúy, nhưng cách họ lấy khác .
Tư Đồ Liêu lúc mở miệng, giọng lạnh nhạt: "Chuyện đó quan tâm. tới đây chỉ để lấy thứ mà lấy của ."
Người chơi trận doanh đỏ bật : "À, hóa là của ? Anh gan thật đấy, dám mang thứ đó đây."
Cậu khẽ thở dài: "Không đơn giản nhỉ."
Ánh mắt Tư Đồ Liêu trở nên tối , trong mắt lóe lên một tia sát ý, nhưng nhanh che giấu kỹ càng.
Anh lạnh lùng : "Vì đó là đồ của , thì bây giờ nên trả cho ."
Người chơi trận doanh đỏ nhún vai: "Thứ nhất, đồ hiện ở đây. Thứ hai, thích nó, định trả."
Bạch Thu Diệp trợn mắt kinh ngạc—cô thật sự đầu tiên gặp mặt dày đến mức .
Cô khẽ ho một tiếng hỏi: "Thứ đó bây giờ ở đây, còn trong tòa nhà ?"
Người chơi trận doanh đỏ thản nhiên đáp: "Tất nhiên là , ngu mà để nó ở đây."
Bạch Thu Diệp hỏi tiếp: "Vậy nó ở ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/403.html.]
Cậu cợt: "Muốn thì thôi, chẳng giữ nó cố định ở cả."
Lúc Bạch Thu Diệp cuối cùng cũng hiểu vì Tư Đồ Liêu thể động thủ. Vật phẩm chơi phòng 303 lấy , mà bây giờ tung tích rõ ràng. Cho dù họ cách nổ tung bằng đạo cụ thì cũng thể lấy món đồ .
Hơn nữa, nếu Tư Đồ Liêu ép hỏi quá đáng, chắc chắn sẽ khiến khác nghi ngờ.
Bạch Thu Diệp im lặng suy nghĩ một lúc nheo mắt : "Nghe giọng điệu của , chẳng lẽ còn thể điều khiển nó?"
Người chơi trận doanh đỏ hất cằm, vẻ mặt kiêu ngạo: "Dĩ nhiên."
Bạch Thu Diệp nhạt: "Nói nhảm. Chủ nhân thật sự của đạo cụ còn , thì lấy gì mà điều khiển?"
Cậu lập tức nổi nóng: "Cô thì cái gì chứ! thể khiến nó tới những nơi mà các bây giờ tài nào tới ."
Bạch Thu Diệp bật thành tiếng: "Cậu quên ? Cậu là của trận doanh thất bại đấy. Nói về khó khăn trong việc di chuyển thì trận doanh của các mới đúng là thảm hại."
Người chơi trận doanh đỏ hừ lạnh, : "Đừng đánh đồng với mấy thứ rác rưởi ."
Nghe , Bạch Thu Diệp gần như thể thấu tính cách của . Rõ ràng là kiểu kiêu ngạo, thích chứng tỏ bản , mê tìm cảm giác mạnh và mắc bệnh trung nhị nặng đến mức khó chữa.
Người như thế thực dễ đối phó—chỉ cần vài câu khích bác là tự để lộ sơ hở ngay.
Bạch Thu Diệp nhạt, cố tình châm chọc: "Nếu giỏi như , đưa bọn họ cùng thắng luôn ? Những lời bây giờ chẳng khác gì mấy lý do mà kẻ thất bại tự bịa để an ủi thôi."
Quả nhiên, chơi trận doanh đỏ lập tức bật dậy, giọng đầy kích động: "Đường lên núi hiện giờ thể bộ ! Ngoại trừ , ai thể lên đó!"
Vừa dứt lời, Bạch Thu Diệp liếc nhanh sang Tư Đồ Liêu. Cô lập tức nhận đang căng thẳng, tay siết chặt .
Chỉ cần thoáng qua, cô đoán Tư Đồ Liêu định gì tiếp theo.
Không do dự, Bạch Thu Diệp bước tới, túm lấy tóc chơi trận doanh đỏ bất ngờ đẩy mạnh về phía . Cả mất thăng bằng, ngã nhào qua cửa sổ.
Tư Đồ Liêu thoáng sững , cô đầy kinh ngạc, ngờ cô tay cả .
Người chơi trận doanh đỏ hoảng loạn, chới với bám lấy mép cửa sổ, cố gắng để rơi xuống. mỗi cố bám , đều Bạch Thu Diệp thản nhiên ngăn .
Hắn hoảng hốt hét lên: "Cô định g.i.ế.c ? Cô g.i.ế.c lý do trong phó bản sẽ hậu quả gì ?!"
Bạch Thu Diệp cúi xuống, ánh mắt lạnh lẽo: " với là hai phe khác ."
Chỉ một câu ngắn gọn thôi cũng đủ khiến sắc mặt tái mét.
Mộng Vân Thường
Dù nhiệm vụ yêu cầu g.i.ế.c chóc, nhưng chỉ cần thuộc hai trận doanh khác , g.i.ế.c đối phương sẽ quỷ hồn ám.
Hắn lập tức hiểu : phụ nữ mặt đủ lý do và khả năng để g.i.ế.c ngay lập tức—chỉ cần cô .