Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 398

Cập nhật lúc: 2025-07-10 17:10:28
Lượt xem: 33

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Quả thật, suốt mấy ngày qua bọn họ luôn trong tình trạng căng như dây đàn vì nhiệm vụ và hàng loạt biến cố.

Giờ đây khi chuyện tạm lắng xuống, sự mệt mỏi lập tức ập tới.

Vừa bước phòng, Khuất Ức Hàn buồn đồ rửa mặt, đổ xuống giường ngay lập tức.

Bạch Thu Diệp dù tỉnh táo hơn một chút cũng tranh thủ nhà vệ sinh. Cô gương, lười biếng súc miệng.

ngay lúc , cô phát hiện hình ảnh phản chiếu trong gương đột nhiên trở nên kỳ dị.

Khuôn mặt trong gương bắt đầu vặn vẹo, méo mó đến mức mất hẳn hình dạng con , càng lúc càng giống… một con cá muối khô xác.

Bạch Thu Diệp kịp nhổ bọt trong miệng thì “con cá muối” trong gương bỗng cất giọng :

“Ta là Ngư Thần, vị thần bảo hộ vùng biển . Thế nhưng, dân nơi đây thờ phụng ác linh, khiến sức mạnh của ngày càng suy yếu.”

“Ngươi tiêu diệt ác linh, nhờ thể trở thành trợ lực cho ngươi. Khi ngươi cần, sẽ giáng lâm giúp ngươi một tay.”

Bạch Thu Diệp vội vàng nhổ bọt, nhíu mày.

Cô nhớ thông báo thiết đầu cuối ban nãy—thì “một phần” thế lực của thôn Sơn Lĩnh mà hệ thống nhắc tới chính là vị thần .

Chỉ tiếc rằng… vị thần rõ ràng còn yếu hơn cả Đại Âm Phi Thiên Thánh Mẫu, nếu chẳng áp chế suốt bấy lâu nay.

Tuy thất vọng trong lòng nhưng Bạch Thu Diệp vẫn giữ phép lịch sự, cô bình thản hỏi:

“Được thôi. Vậy gì mới thể triệu hồi ngài?”

Ngư Thần đáp:

“Mặt của chiếc gương một lá bùa hộ mệnh. Chỉ cần rải một lớp gạo lên đó, sẽ thấy lời triệu hồi của ngươi.”

Bạch Thu Diệp gật đầu:

“Cảm ơn.”

Nói xong cô xoay định , nhưng phía trong gương, Ngư Thần bỗng khựng .

Dường như vị thần cũng ngờ phản ứng của cô … hờ hững đến .

Rõ ràng bản là một vị thần, mà thái độ của Bạch Thu Diệp giống như đang đối xử với một món đạo cụ thông thường. Cứ như thể Ngư Thần mới là đang cầu xin cô sử dụng .

Chỉ vài giây , bóng dáng Ngư Thần dần biến mất, trong gương chỉ còn gương mặt bình thường của Bạch Thu Diệp.

Cô rời khỏi nhà vệ sinh, xuống giường thì Khuất Ức Hàn lẩm bẩm trong mơ:

“Chị ơi... chị chuyện với ai ?”

Bạch Thu Diệp bình tĩnh trả lời:

Mộng Vân Thường

“Ngư Thần.”

Khuất Ức Hàn ậm ừ, thèm mở mắt, trở tiếp tục ngủ, để tâm đến câu trả lời kỳ lạ .

Đêm đó trôi qua một cách yên , xảy bất cứ sự cố nào.

Khi Bạch Thu Diệp tỉnh dậy, trời sáng.

Từ phía truyền lên tiếng chuyện, giọng thì hình như là chị Tường.

Bạch Thu Diệp vươn vai, dậy, thấy Khuất Ức Hàn vẫn đang ngủ say liền giơ tay khều cô nàng dậy.

Khuất Ức Hàn ngái ngủ ngáp một cái thật dài, lười biếng :

“Chào buổi sáng, chị.”

Bạch Thu Diệp Khuất Ức Hàn đầy ngạc nhiên:

"Sao cô ngủ ngon thế?"

Thật cô còn thêm một câu—Khuất Ức Hàn ngủ say như heo , trời sập xuống chắc cũng chẳng tỉnh.

Tối qua, cứ cách mười phút Bạch Thu Diệp giật tỉnh giấc, theo phản xạ liếc mắt quanh phòng, xác nhận gì bất thường mới dám chợp mắt tiếp.

Vậy mà Khuất Ức Hàn thể ngủ đến ngáy khò khò, đúng là thần kinh thép thật.

Khuất Ức Hàn vươn vai, mặt mày tươi tỉnh :

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/398.html.]

"Còn vì ngủ cạnh chị ? Có chị ở đây, em thấy an ."

Bạch Thu Diệp thầm nghĩ, nếu cô trong phòng một vị thần cá muối thể xuất hiện bất cứ lúc nào thì chắc chắn cái cảm giác an đó sẽ bay sạch còn mống nào.

gì thêm.

Hai rửa mặt xong, mở cửa phòng thì thấy giọng Tư Đồ Liêu vang từ phòng 305.

Giọng giống khi, kích động, thậm chí mất kiểm soát.

Bạch Thu Diệp nhíu mày.

Tuy mới tiếp xúc với Tư Đồ Liêu lâu, nhưng cô luôn là điềm tĩnh, lạnh nhạt, bao giờ biểu lộ cảm xúc thái quá.

Khuất Ức Hàn cũng nhận gì đó , thấp giọng :

"Hình như Đồ Nhất đang hỏi Vương động đồ của ."

Vừa dứt lời, cánh cửa phòng 305 bỗng đập mạnh.

Bạch Thu Diệp và Khuất Ức Hàn vội vàng chạy đến gõ cửa, chỉ chốc lát , cửa bật mở.

Vương Ung Giản mặt mày hầm hầm bước , vẻ mặt đầy bực bội.

Bạch Thu Diệp hỏi:

"Hai ?"

Vương Ung Giản tức tối đáp:

"Tên điên lấy đồ của ! rảnh rỗi đến mức đó!"

Đứng trong phòng, Tư Đồ Liêu cũng chẳng khá hơn là bao, sắc mặt tái , gương mặt căng thẳng cực độ.

Bạch Thu Diệp :

"Anh lấy cái gì của ?"

Tư Đồ Liêu xua tay, hít một sâu, giọng thấp xuống:

"Vừa quá nóng nảy. Chuyện liên quan đến ."

Vương Ung Giản tức đến đỏ mặt:

"Hay nhỉ, lúc đầu nghi ngờ , giờ câu liên quan là xong chuyện ? Vậy chẳng chiếm hết lợi ?"

Cơn giận trong lòng Vương Ung Giản bốc cao hơn khi nhớ cảnh Bạch Thu Diệp một cước đá bay Đại Âm Phi Thiên Thánh Mẫu.

Trong mắt , Tư Đồ Liêu chẳng qua chỉ là kẻ núp bóng mạnh hơn mà thôi, nên lúc cũng chẳng buồn nhịn.

Tư Đồ Liêu chỉ day trán, giọng mệt mỏi:

"Lỗi của . quá nóng vội."

Bạch Thu Diệp suýt nữa thì ngớ .

Tư Đồ Liêu… xin ?

Mặt trời mọc đằng Tây thật .

Cô bắt đầu thấy hiếu kỳ rốt cuộc mất thứ gì mà phản ứng mạnh như thế.

Bạch Thu Diệp hỏi thử:

"Có cần chúng giúp tìm ?"

Tư Đồ Liêu lắc đầu, lạnh nhạt :

"Không cần. tự tìm ."

Nghe , Bạch Thu Diệp lập tức hiểu —Tư Đồ Liêu để ai mất thứ gì.

Cô nhớ chiếc túi hành lý mà luôn mang theo, trong lòng mơ hồ đoán vài phần.

lúc , lầu vang lên tiếng gọi lớn của chị Tường:

"Mọi mau xuống đây! Giáo sư Bao chuyện gặp !"

Loading...