Thật cô nhiều cái thứ hợp thể cho giật .
Mỗi thấy nó tách khỏi bức tượng chạy loạn khắp nơi là y như rằng cô nổi da gà.
Dù quen , nhưng cái “bông hoa mặt ” ghê rợn vẫn cứ khiến cô thấy khó chịu vô cùng.
Hợp thể bò quanh chân cô một vòng, trừ cái đầu thứ sáu còn đang ngủ say, năm cái đầu thì thi nũng, cố tỏ vẻ đáng yêu để xoa dịu cô.
ai dè càng thế càng khiến khác rợn tóc gáy.
Bạch Thu Diệp cố nhịn cơn bực , suýt nữa thì đá bay nó , nghiêm giọng lệnh:
“Về bức tượng Kim Đồng Tử . Nhanh lên.”
Năm cái mặt của hợp thể lập tức xụ xuống, lộ rõ vẻ tủi .
Nó cụp đầu, uốn éo bò quanh cô thêm mấy vòng.
Bạch Thu Diệp nhíu mày:
“Mau lên, mỗi phút ngươi còn lề mề ở đây là đang lãng phí vé sinh tồn đấy.”
Tắt livestream đồng nghĩa với việc mất một phần thu nhập từ góc cá nhân trong phó bản .
Bạch Thu Diệp livestream lâu như , vé sinh tồn ở góc màn hình cứ tăng lên liên tục, cô cũng bắt đầu chút động lòng.
Sau khi hợp thể ngoan ngoãn chui trong bức tượng, cô mới mở livestream.
Có điều cô hề rằng, chỉ trong thời gian ngắn cô tắt livestream, khán giả bên ngoài sốt ruột đến mức suýt nữa nháo nhào kéo lên diễn đàn kêu than.
[Ôi trời ơi! Cuối cùng chân thần cũng mở livestream !]
[Hai mươi giây xem chân thần livestream mà sắp nghẹn c.h.ế.t đến nơi!]
[ còn tưởng đại lão lộ phận nên tắt luôn chứ, may quá hu hu hu.]
[Dù livestream còn mang tính tham khảo, nhưng độ hấp dẫn thì tăng gấp đôi.]
[ ! sẵn sàng bỏ vé sinh tồn để xem tiếp mà thấy tiếc!]
[Không ngờ lượng xem tăng nhanh thế luôn.]
[Chân thần đúng là chân thần mà!]
[ mà... suốt ngày gọi chân thần, chân thần, liệu cô ?]
[Tự dưng bình luận chung với mấy nữa…]
Bạch Thu Diệp về nhà trọ.
Vừa lên tới tầng ba, cô thấy Khuất Ức Hàn đang chần chừ ngay cửa cầu thang.
Bạch Thu Diệp bước tới hỏi:
“Tiểu Khuất, cô đây gì thế?”
Khuất Ức Hàn ngẩng đầu cô, hạ giọng nhỏ:
“Chị ơi, em phát hiện một chuyện.”
Bạch Thu Diệp nhướng mày:
“Chuyện gì ?”
Khuất Ức Hàn thì thào:
“Vừa khi em lên lầu, em thấy trong phòng của hướng dẫn viên .”
Bạch Thu Diệp cau mày :
“Chắc là hướng dẫn viên về chứ gì?”
“Không chị, hướng dẫn viên.” Khuất Ức Hàn vội lắc đầu liên tục:
“Em rõ lắm, đó là một đàn ông. Em thấy từ đầu hành lang sang bên , ngoài cửa phòng của hướng dẫn viên.”
Khuất Ức Hàn kể :
"Em thấy lạ nên trốn một góc quan sát. Người đó ngoài cửa lâu, đột nhiên mở cửa ."
Hướng dẫn viên của phó bản là nữ, vì đàn ông mà Khuất Ức Hàn thấy chắc chắn là hướng dẫn viên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/395.html.]
Bạch Thu Diệp cau mày hỏi:
"Người đó chìa khóa ?"
" ." Khuất Ức Hàn gật đầu, vẻ mặt nghi hoặc: "Em thấy kỳ lạ. Trước đó em từng thấy xuất hiện ở đây. Hơn nữa, cách ăn mặc thì chắc chắn trong làng."
Bạch Thu Diệp hỏi tiếp:
"Em kể chuyện với ai khác ?"
Khuất Ức Hàn lắc đầu, ánh mắt cô đầy tin tưởng:
"Em đây chờ chị từ lúc đó đến giờ. Có chị ở đây thì còn cần với ai nữa."
Có thể , khi tận mắt chứng kiến cảnh Bạch Thu Diệp tung một cú đá bay luôn cả Đại Âm Phi Thiên Thánh Mẫu, Khuất Ức Hàn biến thành fan cuồng của cô.
Mộng Vân Thường
Trong mắt cô , chỉ cần Bạch Thu Diệp ở đây, bất kỳ vấn đề gì cũng sẽ giải quyết.
Cả hai đến cửa phòng 303. Bạch Thu Diệp dừng , quan sát ổ khóa tay nắm cửa.
Bên trong tối om, thể rõ bất cứ thứ gì.
Sau vài giây cân nhắc, cô khẽ lắc đầu với Khuất Ức Hàn cả hai nhanh chóng rời khỏi cửa phòng 303, phòng 304 bên cạnh.
Vừa trong phòng, Bạch Thu Diệp ngay:
"Tạm thời đừng để ý đến chuyện của hướng dẫn viên."
Khuất Ức Hàn nhíu mày:
" đó ở ngay phòng bên cạnh, em thật sự hoang mang."
Bạch Thu Diệp liếc , đó kể những điểm đáng ngờ về giáo sư Bao:
"Hai con quỷ vẫn luôn bám theo ông . Ông thất bại trong nghi lễ gửi bánh chưng, chắc chắn thể chờ thêm nữa. Đêm nay thể sẽ tay với một hoặc vài trong chúng ."
Cô dừng một chút tiếp:
"Nếu lúc còn lao chuyện của hướng dẫn viên, chẳng khác nào tự chuốc thêm phiền phức."
Khuất Ức Hàn kinh ngạc cô:
" chị ơi… chị còn cần lo mấy chuyện thật ? Với sức mạnh của chị thì—"
Bạch Thu Diệp nghiêm túc ngắt lời:
"Toàn lực ứng phó là cách thể hiện sự tôn trọng lớn nhất dành cho kẻ địch."
Giọng cô lớn nhưng đủ khiến Khuất Ức Hàn im bặt.
lúc cả hai còn đang trò chuyện, bên ngoài đột nhiên vang lên một âm thanh kỳ lạ, giống như tiếng hai tòa nhà đang cọ sát , rền rĩ và chói tai.
Bọn họ lập tức chạy tới bên cửa sổ, xuống phía .
Trên con đường nhỏ dẫn bờ biển, hơn hai mươi bóng đang chậm rãi tiến lên, mỗi cầm một ngọn đuốc, lặng lẽ di chuyển trong màn đêm.
Khuất Ức Hàn sững sờ:
"Chúng rời khỏi đó mà, lẽ bãi biển còn ai nữa chứ?"
Bạch Thu Diệp cũng cảm thấy :
"Chẳng lẽ đó vẫn còn dân làng trốn bãi biển, bây giờ mới chịu ?"
Khuất Ức Hàn nhíu mày:
"… để gì?"
Bạch Thu Diệp lắc đầu:
"Chắc chắn vì lý do đơn giản như ."
Khuất Ức Hàn đưa tay che trán, cố nheo mắt kỹ những .
Ngay lúc đó, Bạch Thu Diệp chợt nhận vách núi gì đó giống bình thường.
Cô phát hiện phần vách đá hình như nhô thêm một đoạn, hình dạng lồi lõm, trông chẳng khác nào ai đó chất lên đó một đống đá khổng lồ.
Chỉ chốc lát , đám đến gần hơn.
Dưới ánh lửa chập chờn, Bạch Thu Diệp và Khuất Ức Hàn thể thấy rõ trong đó nhiều trông thảm hại—quần áo bẩn thỉu, mặt mũi lem luốc như lăn lộn ở đó về.