Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 384
Cập nhật lúc: 2025-07-02 16:27:51
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chẳng lẽ phải để cả ba tà thần đồng loạt xuất hiện giữa đường mới thỏa mãn?
Cô không nhịn được mà lẩm bẩm:
"Anh... anh thấy như vậy mà còn gọi là buồn chán sao?"
Tư Đồ Liêu nhìn lên bầu trời mờ nhạt:
"Đến khi gửi bánh chưng ra tới bờ biển, cũng vừa đúng lúc nửa đêm. Ngày thứ ba... cuối cùng cũng tới rồi."
Khuất Ức Hàn càng nghe càng thấy mình không cùng tần số với Tư Đồ Liêu. Nhưng rồi cô đột nhiên nhớ ra điều gì đó, sắc mặt càng trắng bệch hơn.
"Không ổn rồi! Tôi vừa nhớ ra... lúc Giáo sư Bao bảo chị Tiểu Thảo điều khiển con rối, ông ta cũng gọi tên chị ấy!"
Tư Đồ Liêu mỉm cười nói:
"Lo cho Lý Tiểu Thảo làm gì. Cô nên lo cho Giáo sư Bao thì hơn."
"Sao lại vậy?" Khuất Ức Hàn khó hiểu.
"Chút nữa cô sẽ hiểu."
Cuối cùng, đoàn người cũng đến được ngôi nhà của Ngô Tú Mai. Từ chiều, người canh gác đã được điều đến cổng làng, nên giờ đây quanh nhà bà ta hoàn toàn không một bóng người.
Những hộ xung quanh cũng đóng chặt cửa sổ, cửa ra vào đều được đặt chổi và dán đầy Phù Áp Sát. Trên cửa kính cũng dán thêm một tấm bùa lớn màu vàng.
Tiếng trống và chiêng vang lên rộn ràng, phá tan bầu không khí u ám của con phố vắng.
Ngôi nhà đơn độc của Ngô Tú Mai lúc này mở toang cánh cửa chính, để lộ bên trong là một khoảng đen như miệng vực.
Đám đông được yêu cầu đứng chờ bên ngoài. Chỉ có Bạch Thu Diệp và hai người dân làng ôm theo gạo, muối và vịt được phép tiến vào trong để xử lý t.h.i t.h.ể của Ngô Tú Mai.
Nhưng vì Bạch Thu Diệp không còn đóng vai người điều khiển rối, điều đó cũng có nghĩa là trong ngôi nhà này hiện giờ không có bất kỳ yếu tố trấn tà nào.
Hai người dân làng sắc mặt đã trắng bệch, nhưng vẫn cố gắng bước vào cùng bao gạo trên vai.
Ngay khi bước vào, hai con vịt đang nhảy nhót lúc nãy liền trở nên im lặng một cách kỳ lạ.
Không khí trong phòng như bị một khối nước chì ép xuống, từng hơi thở đều nặng nề, như có lực vô hình đang đè nghiến họ xuống mặt đất.
Tà khí trong căn nhà dày đặc đến mức gần như hữu hình, khiến cả ba người như rơi vào một không gian khác biệt hoàn toàn.
Hai người dân làng ánh mắt run rẩy, dõi theo ánh sáng leo lét của đuốc, cuối cùng cũng phát hiện ra một bóng người đang đứng bất động phía cuối phòng.
Bóng đen ấy đứng thẳng, thoạt nhìn như đang nhón chân, nhưng khi quan sát kỹ hơn, họ mới phát hiện ra: đôi chân kia... hoàn toàn lơ lửng.
Một người dân làng hoảng hốt thì thào:
"Lúc trước rõ ràng chúng ta đã hạ t.h.i t.h.ể của Ngô Tú Mai xuống rồi mà..."
Người còn lại không tin vào mắt mình, giọng run rẩy:
"Vậy ai đã treo bà ta lên lại? Ai mà... rảnh đến mức đi đùa kiểu này?"
Dù ngoài miệng nói vậy, nhưng cả hai người dân làng đều hiểu rõ — chẳng ai dư hơi đến mức đi gây sự với một xác c.h.ế.t sắp bị thiêu. Dù là kẻ xấu nhất trong làng cũng không ngu ngốc đến thế. Nhưng bây giờ, họ buộc phải tin vào điều đó, ít nhất là để tự trấn an bản thân.
Hai người nhìn về phía Bạch Thu Diệp.
“Nếu như còn rối, cho nó nhảy vài vòng cũng coi như trấn tà.” Một người dân làng nói, “Bây giờ chắc chỉ còn cách là đưa xác bà ta xuống thôi.”
Bạch Thu Diệp nhìn thẳng vào anh ta, giọng điềm tĩnh:
“Ý anh là đang trách tôi?”
Người kia lập tức phản ứng:
“Nếu cô không phá luật, giờ chúng tôi đâu phải lo sốt vó thế này? Ngay cả bây giờ, cô vẫn không ngừng phá vỡ quy tắc!”
Người dân làng còn lại xen vào, kéo anh ta sang một bên rồi khẽ giọng trách móc:
“Anh điên rồi à? Nói thẳng như thế nếu người ta không chịu dẫn đầu nữa thì sao? Anh định xông lên thế mạng thay à?”
Người bị kéo đi chần chừ một chút rồi lẩm bẩm:
“Nhưng cô ta đã đuổi con rối đi rồi, sẽ bị ghi thù mất…”
“Có thù thì đâu phải đổ lên đầu anh.” Người còn lại cười gượng. “Anh quên chuyện năm ngoái rồi à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/384.html.]
Người kia sững lại:
“Năm ngoái, cũng tầm thời gian này…”
“Phải. Giờ có trách cũng chẳng thay đổi được gì, hơn nữa nếu đổi người bây giờ, ai sẽ là mục tiêu tiếp theo?” Người khuyên can hạ giọng. “Bỏ đi, chuyện đã đến nước này rồi, đừng gây thêm rắc rối nữa.”
Người kia thở dài, hạ giọng nhận lỗi:
“Tôi nóng nảy quá, được rồi… tôi không nói mấy lời đó nữa.”
Hai người nói chuyện xong quay lại chỗ Bạch Thu Diệp. Dù thái độ vẫn còn dè chừng, nhưng ít ra không còn gay gắt như trước. Bạch Thu Diệp không khỏi thắc mắc về sự thay đổi thái độ đột ngột này.
Cô hỏi thẳng:
“Tự nhiên anh dịu giọng thế, có chuyện gì sao?”
Người dân làng vừa khuyên can cười gượng:
“Ha ha, anh ta tính tình vậy đó, cô đừng để bụng.”
Người kia chỉ “ừ” một tiếng, không nói gì thêm.
“Thôi, chúng ta làm việc tiếp đi.” Người khuyên can đề nghị.
Bạch Thu Diệp liếc nhìn thi thể:
“Không phải hai anh định đưa xác xuống sao?”
Cả hai vừa bước về phía t.h.i t.h.ể Ngô Tú Mai, thì bất ngờ thấy bà ta mở mắt. Ánh mắt đục ngầu của bà ta lặng lẽ nhìn chằm chằm về phía họ.
Hai người dân làng hoảng hồn, mặt cắt không còn giọt máu. Một người hoảng quá chân tay luống cuống, va vào chiếc tủ cạnh đó khiến một cái bình gốm ngã xuống.
Choang!
Chiếc bình vỡ tan trên nền đất, để lộ một ít bột màu xám trắng cùng vài đoạn tre đen ngắn nằm lẫn lộn.
Cả hai c.h.ế.t lặng, như thể vừa nhìn thấy thứ gì đó không nên thấy.
“Không phải bà ta không thờ thần sao? Sao lại có lọ tro nhang?”
“Phải đấy… còn có cả tàn hương nữa… Trước giờ bà ta toàn nói không tin mà?”
Bạch Thu Diệp bước tới, nhìn kỹ đống bột màu xám trắng, nhẹ giọng hỏi:
“Các anh chắc đó là tro nhang à?”
Hai người ngạc nhiên:
“Chứ không phải sao?”
Bạch Thu Diệp nói chậm rãi:
“Tôi nghĩ… có khả năng đó là tro cốt.”
Người dân làng vừa làm vỡ bình lập tức biến sắc:
Mộng Vân Thường
“Cô đừng nói bậy! Sao tro cốt lại có trong nhà bà ta được chứ?!”
Bạch Thu Diệp không trả lời ngay mà nhìn thẳng vào họ:
“Chị gái bà ta — Ngô Tú Đào, chẳng phải đã c.h.ế.t hai năm trước sao?”
“Ừ thì…” Một người ấp úng. “Nghe nói bà ấy cũng tự tử.”
Bạch Thu Diệp tiếp tục:
“Theo như kiêng kỵ trong làng các anh, người tự tử chắc không thể chôn dưới đất được đúng không?”
Người trước đó khuyên can gật đầu:
“Đúng vậy, người như thế không thể chôn trong làng. Nhưng… nhà Ngô Quang Tông có con gái, cho dù có chôn hay đốt cũng chẳng giải được vấn đề.”
Bạch Thu Diệp hỏi lại:
“Ý anh là… cả Ngô Tú Mai cũng thế?”
Người dân làng gật đầu:
“Phải. Chị em nhà đó đều tin vào Đại Âm Phi Thiên Thánh Mẫu. Ngô Tú Đào c.h.ế.t là để phụng sự Thánh Mẫu… Còn sống thì là tín đồ, c.h.ế.t đi thì coi như hoàn thành sứ mệnh rồi còn gì.”