Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 368

Cập nhật lúc: 2025-06-30 16:05:27
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tư Đồ Liêu khẽ xoay cổ tay, hít sâu một hơi:

"Tôi sẽ dẫn dụ nó. Lúc tôi chạy ra, mọi người lập tức mở cửa miếu. Khi tôi thoát khỏi đó, thì nhanh chóng đóng cửa lại."

Vương Ưng Giản cảm động:

"Cảm ơn anh... thật sự rất biết ơn vì anh dám mạo hiểm như vậy."

Tư Đồ Liêu nhếch mép cười gượng:

"Thôi, đừng cảm động quá. Tôi còn chưa chắc sống sót mà."

Vừa dứt lời, Tư Đồ Liêu bước tới gần Đại Âm Phi Thiên Thánh Mẫu, tiến vào khu vực bị Thanh Trúc Phù phong tỏa.

Ngay khoảnh khắc đó – trên đỉnh núi bỗng vang lên tiếng ầm ầm.

Mọi người hoảng hốt ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy đất đá bắt đầu trượt xuống như một cơn lũ.

Bạch Thu Diệp hét lớn:

"Anh mau rút ra khỏi đó!"

Chưa đầy một giây sau, Tư Đồ Liêu lao ra khỏi khu vực vừa đứng. Ngay sau đó, một trận lở đất khổng lồ ập xuống, đất đá trút xuống như mưa, bùn b.ắ.n tung tóe. Mọi người vội vã chạy tránh xa.

Chỉ trong chớp mắt, toàn bộ ngôi miếu đã bị nhấn chìm dưới lớp bùn đặc sệt. Thậm chí thân hình quái dị của Đại Âm Phi Thiên Thánh Mẫu cũng bị chôn vùi sâu bên trong.

Nhưng mặt đất không ngừng rung chuyển.

Bên dưới, nó đang giãy giụa điên cuồng, tìm cách thoát ra.

Khuất Ức Hàn vội phủi lớp bùn dính đầy mặt, tức tối mắng:

"Chết tiệt! Sao tự nhiên lại sạt lở đất vậy chứ?!"

Cô vừa nói xong đã thấy Bạch Thu Diệp lao về phía trước.

Khuất Ức Hàn hoảng hốt hét lên:

"Chị đi đâu vậy? Chỗ đó nguy hiểm lắm!"

Bạch Thu Diệp không quay đầu lại, chỉ lạnh nhạt nói:

“Thanh Trúc Phù bị đè xuống đất rồi, nên nó mới chui ra được.”

Cô đang định gỡ mấy thanh phù còn lại quanh miếu để tạo một vòng phong tỏa mới, bao vây Đại Âm Phi Thiên Thánh Mẫu. Nhưng lúc cúi người chuẩn bị hành động, ánh mắt cô khựng lại.

Trên lớp bùn đất bám đầy thân thể con quái, Bạch Thu Diệp bất ngờ phát hiện một vật thể lạ—một chiếc chuông đồng cũ kỹ.

Chiếc chuông không lớn, cao khoảng hai mươi centimet, đường kính chỉ mười centimet, nên trước đó bị đất vùi, cô không hề chú ý.

Giờ nhìn kỹ, chiếc chuông này lại nằm đúng ngay giữa thân thể Đại Âm Phi Thiên Thánh Mẫu, như thể cố ý trấn lên nó. Trên thân chuông còn khắc đầy những ký hiệu lạ, giống như một loại văn tự cổ nào đó, không dễ nhận ra.

Ngay khi một cánh tay của Đại Âm Phi Thiên Thánh Mẫu vừa vươn ra, cô nhận thấy nó như bị điện giật, lập tức rụt lại.

Bạch Thu Diệp lẩm bẩm:

“Chiếc chuông này... đang trấn áp nó sao?”

Ánh mắt cô khẽ liếc về phía sườn núi nơi vừa xảy ra sạt lở.

Trước đó, khu vực này bị cây cối và đá chắn tầm nhìn, lại còn nằm trong bóng râm nên rất khó để quan sát. Nhưng sau khi đất đá sụp xuống, tầm nhìn thoáng hơn rất nhiều, cô mơ hồ thấy được một góc mái nhà thấp thoáng qua làn sương mù dày đặc.

Vì khoảng cách xa nên cô cũng không chắc mình đã nhìn thấy gì, nhưng trực giác mách bảo có điều bất thường.

Lúc này, ba người còn lại cũng đã chạy đến chỗ đống đất.

Tư Đồ Liêu dừng lại, thận trọng đánh giá tình hình rồi nói:

“Tạm thời không có nguy cơ gì, nhưng vẫn nên cảnh giác.”

Vương Ung Giản nhìn đống đổ nát bao phủ miếu rồi nói:

“Nhưng chúng ta đã dùng hết bùa giấy rồi còn đâu.”

Bạch Thu Diệp bình tĩnh đáp:

“Khi nó xuất hiện, tôi đã kịp giật lấy một nắm bùa trước khi rút lui.”

Cô lấy ra một nắm bùa nhàu nhĩ, giấy vàng nhăn nheo vì bị vò nát trong lúc chạy trốn.

Vương Ung Giản liếc qua, dù rất tin Bạch Thu Diệp, nhưng không khỏi nghi ngờ:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/368.html.]

“Chỗ này... nhìn như rác vậy, còn xài được không?”

Bạch Thu Diệp đáp chắc nịch:

“Kết hợp với Thanh Trúc Phù vẫn đủ để giữ nó lại.”

Tư Đồ Liêu nhíu mày:

“Nhưng chuyện quan trọng hơn là: nếu chúng ta rời đi mà có kẻ nào đó đến phá hoại mọi thứ thì sao? Khi đó mọi công sức đều thành vô ích.”

“Vấn đề là ai sẽ làm vậy?” Khuất Ức Hàn chép miệng. “Nếu không tìm được người đó, chúng ta chẳng có cách nào phòng bị hết.”

Tư Đồ Liêu bình tĩnh phân tích:

Mộng Vân Thường

“Sau khi xảy ra chuyện ở miếu, quanh đây luôn có người. Nếu có ai từ bên ngoài vào làng, kiểu gì cũng bị người trong làng phát hiện.”

Anh ta dừng lại một chút rồi nói tiếp:

“Trừ phi... người đó quay lại từ Miếu Cô Nương trước khi người đàn ông treo cổ được phát hiện ở cổng làng.”

“Lúc đó nhà Ngô Quang Tông đang cháy, mọi người đều tập trung về hướng bắc làng.” Anh nghiêm túc nói.

Bạch Thu Diệp gật đầu xác nhận:

“Vậy thời điểm chắc chắn phải là sau vụ cháy.”

Tư Đồ Liêu hơi ngạc nhiên, quay sang hỏi:

“Cô chắc chứ? Làm sao biết được?”

Bạch Thu Diệp chỉ vào những Thanh Trúc Phù quanh miếu:

“Chính là nhờ mấy cây phù này.”

Thấy mọi người có vẻ chưa hiểu, cô giải thích rõ hơn:

“Những Thanh Trúc Phù bị ai đó động vào thì không có giọt nước nào. Nhưng những thanh không bị động vào lại có nước mưa đọng trên bề mặt.”

Khuất Ức Hàn lập tức hiểu ra, ánh mắt sáng lên:

“Đúng rồi! Sau vụ cháy có mưa. Nếu Thanh Trúc Phù được ai đó cắm lại trước khi trời mưa, thì phải có nước đọng. Nhưng giờ thì không có!”

Bạch Thu Diệp gật đầu:

“Vì vậy người đó chắc chắn ra tay sau cơn mưa. Cũng tức là sau khi có người treo cổ được phát hiện.”

Vương Ung Giản cau mày:

“Vậy thì khó rồi. Nếu là trước khi có người để ý, không ai thấy được kẻ đó đâu. Chúng ta không loại trừ ai được cả.”

“Không sai.” Bạch Thu Diệp nói chậm rãi. “Tôi cũng không chắc chắn, nhưng tôi có một suy đoán.”

Tư Đồ Liêu hỏi:

“Ý cô là... Ngô Tú Mai?”

Bạch Thu Diệp hơi sửng sốt:

“Sao anh biết tôi đang nghĩ vậy?”

Tư Đồ Liêu đáp:

“Khi chúng ta gặp bà ấy, tôi để ý thấy tay áo và gấu quần bà dính đầy bùn đất.”

“Đúng rồi!” Khuất Ức Hàn reo lên. “Đường núi sau mưa trơn trượt lắm, dính bùn là chuyện bình thường. Vậy mà lúc đó tôi lại không để ý!”

Bạch Thu Diệp trầm giọng:

“Chúng ta vốn mang định kiến, nghĩ bà ấy bị điên nên không ai chú ý đến mấy chi tiết nhỏ như vậy.”

Vương Ung Giản gật gù:

“Không trách được khi nhắc đến bùa giấy ở Miếu Cô Nương, bà ấy liền nổi giận rồi cứng rắn không cho bùa.”

Khuất Ức Hàn ngồi xổm xuống, nhìn về phía làng:

“Chúng ta phải quay lại tìm bà ấy ngay thôi. Chị Thu Diệp, có cần em giúp gì không?”

Bạch Thu Diệp dán tấm bùa cuối cùng lên đống đất, đứng dậy phủi tay:

“Xong rồi. Đi thôi.”

Loading...