Ở một nơi như thôn Sơn Lĩnh, đợi đến mười ngày nửa tháng mới khách mới ghé qua. Ai mà trong phòng nghỉ từng đặt xác chết? Những lời chị Tường vì sợ xui xẻo, mà là rước thêm phiền phức.
Cuối cùng, giáo sư Bao là dàn xếp. Sau khi trao đổi với chị Tường, ông quyết định tạm dựng một căn lều đơn sơ phía nhà nghỉ để đặt t.h.i t.h.ể đàn ông .
Trong khi các chơi khác lo dựng lều, Bạch Thu Diệp bước đến gần chị Tường, giọng nhẹ nhàng:
"Chị Tường, em hỏi chị một chuyện."
Có lẽ vì vạ lây chuyện may mắn, nên sắc mặt chị Tường chẳng dễ chịu chút nào với bất kỳ ai trong nhóm, kể cả với Bạch Thu Diệp.
"Có chuyện gì?" – chị Tường hỏi, giọng mấy thiện cảm.
Bạch Thu Diệp mở tay . Trong lòng bàn tay cô là một hình tam giác nhỏ màu đỏ. Vừa trông thấy, sắc mặt chị Tường lập tức đổi, tái mét:
"Sao thứ ở chỗ cô?!"
Bạch Thu Diệp bình tĩnh đáp:
"Chị để nó trong phòng em, em nhặt thì gì lạ?"
Chị Tường lập tức giật lấy hình tam giác, luống cuống :
"Cô nên đem nó trả chỗ cũ càng sớm càng ."
Bạch Thu Diệp kiêng dè:
"Trả để gì? Để tối nay ba sinh viên hiện hồn đến hại bọn em ?"
Chị Tường như chấn động bởi lời đó.
"Sinh viên... Cô... cô thấy họ ?"
Bạch Thu Diệp gật đầu:
"Sáng hôm qua bọn em đến đây, họ vẫn còn chung đoàn với chúng em."
Giọng chị Tường trở nên run rẩy:
"Họ... họ c.h.ế.t lâu ..."
Mộng Vân Thường
Bạch Thu Diệp thẳng:
"Tất nhiên là c.h.ế.t . Một rơi từ cửa sổ xuống, một siết cổ ngay giường, cuối cùng thì móc mắt và gãy cổ. Chết thảm."
Chị Tường trầm giọng:
"Họ đúng là giết... Sau đó cảnh sát đến điều tra, nhưng hôm đó thật sự thấy hung thủ."
Bạch Thu Diệp chị chằm chằm, nửa đùa nửa thật:
"Em còn tưởng chính chị là g.i.ế.c họ đấy."
Chị Tường vội vàng phản bác, như thể dọa đến mức mất bình tĩnh:
"Làm thể là ? điên mà chuyện đó!"
Ánh mắt và vẻ mặt của chị Tường khiến Bạch Thu Diệp phần nào tin rằng chị dối. hành động của chị Tường phần mâu thuẫn, càng khiến cô cảm thấy nghi ngờ.
Cô hỏi tiếp:
"Vậy tại chị để thứ đó trong phòng bọn em? Không là để gọi hồn ba sinh viên đó tới g.i.ế.c tụi em ?"
Chị Tường lắc đầu phản bác:
"Sao thể! đặt nó ở đó là vì căn phòng chính là hiện trường vụ án. Những ở đều yên tâm, nên mới đặt tượng Ngư Thần để trấn yểm."
Bạch Thu Diệp ngạc nhiên:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/360.html.]
"Chị là để trấn, chứ để hại ?"
Chị Tường đáp chắc nịch:
"Các cô tỉnh giấc giữa đêm, đúng ? Là do Ngư Thần đánh thức các cô đấy. Nếu nhờ ngài, khi ba vong hồn kéo các cô trong mơ ."
Những gì chị Tường trái ngược với suy đoán ban đầu của Bạch Thu Diệp, khiến cô chuyện.
"Ngư Thần… là thần chính phái ?"
Chị Tường nhún vai:
" cũng ngài chính phái . ngài từng chuyện , và luôn bảo vệ bọn an ."
Bạch Thu Diệp vẫn tin tưởng:
"Vậy tại nhiều trong làng phản đối Ngư Thần? Em hỏi vài , họ chỉ tin, mà còn ghét vị thần ."
Chị Tường khẽ thở dài:
"Vì họ tin thứ khác."
Bạch Thu Diệp nghiêng đầu suy nghĩ:
"Ý chị là… miếu Cô Nương?"
Chị Tường gật đầu xác nhận, thêm:
"Còn một nhóm nữa, họ tin thần ở ngôi đền đỉnh núi Hắc Nhi Sơn."
Lúc , Bạch Thu Diệp mới thực sự nắm rõ hơn về bức tranh tín ngưỡng trong làng.
Làng chia thành ba nhóm :
Một nhóm tin Đại Âm Phi Thiên Thánh Mẫu trong miếu Cô Nương – nhưng niềm tin kèm với sợ hãi, nên họ luôn dán bùa chú dày đặc ở cổng miếu.
Một nhóm khác – như chị Tường – tin Ngư Thần. Nhóm nhỏ, và thường những tin Thánh Mẫu coi thường, bài xích.
Nhóm cuối cùng thì thờ vị thần trong đền đỉnh Hắc Nhi Sơn, nhưng vai trò cụ thể của vị thần thì Bạch Thu Diệp vẫn . Cô chỉ đoán rằng chị Từ thể thuộc về nhóm .
Rõ ràng, Đại Âm Phi Thiên Thánh Mẫu mang khí tức tà ác.
Còn Ngư Thần – ít nhất qua lời chị Tường – vẻ giống như một vị thần bảo hộ. vì chính mắt chứng kiến, Bạch Thu Diệp thể khẳng định .
Về vị thần đỉnh núi… thì cô càng mù mờ hơn nữa.
Chị Tường chậm rãi :
" cô vẫn còn nghi ngờ, nhưng dám đảm bảo Ngư Thần vấn đề gì."
Bạch Thu Diệp đáp bằng một giọng ôn hòa:
"Em cũng là tin."
Nói , cô nhớ sự việc xảy với phụ nữ trong cặp đôi hôm – đổ tượng Ngư Thần trong nhà một dân làng, và đó, mắt cá chân cô xuất hiện dấu tay kỳ quái…
Khi ở trong ngôi nhà đó, chính chân của cô gái chuột rút, khiến cô thể theo yêu cầu của dân làng là lấy sợi dây thừng để xâu cá.
Bạch Thu Diệp nhớ , lúc ở cổng làng, giáo sư Bao từng nhấn mạnh: thực hiện nghi lễ gửi bánh chưng hiệu quả, thì bộ đồ vật của c.h.ế.t mang đốt ở biển. Nếu để sót bất cứ thứ gì, nghi lễ sẽ vô dụng.
Năng lượng tiêu cực và oán khí sẽ bám những vật đó, tiếp tục lan truyền, ảnh hưởng đến những sống.
Vậy, nếu trong làng từng thực hiện nghi lễ cho Ngô Đông, liệu họ thật sự thu gom hết đồ đạc của ông ? Hay vô tình bỏ sót một món?
Và món đó… chính là sợi dây thừng.
Người bạn trai của cô gái dùng sợi dây đó để xâu cá. Sau sự việc đó, bắt đầu những đổi bất thường.