Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 307
Cập nhật lúc: 2025-06-22 16:49:38
Lượt xem: 31
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lý Cô Thú khẽ bóp sống mũi, như muốn xoa dịu cơn đau đầu đang kéo đến: "Cậu nói năng kiểu đó mà đòi so với ông ta à."
Liễu Hạc cười hớn hở: "Ra là cô Lý đánh giá tôi cao như vậy."
Lý Cô Thú lườm cậu ta: "... Tôi không hề có ý đó."
Trong khi hai người họ lời qua tiếng lại, Bạch Thu Diệp lại nhìn theo bóng lưng đang khuất dần của Lỵ Lỵ. Trong đầu cô cứ quanh quẩn mãi những lời con bé từng nói. Tiếng cãi vã của Liễu Hạc và Lý Cô Thú vẫn tiếp tục bên tai, nhưng cô hoàn toàn không để tâm.
"Thu Diệp?"
Bạch Thu Diệp giật mình tỉnh lại, lúc này mới nhận ra cả hai đang nhìn mình.
Lý Cô Thú hỏi: "Tôi gọi mấy lần mà cô không phản ứng gì. Có chuyện gì sao?"
Bạch Thu Diệp lắc đầu: "Tôi chỉ đang suy nghĩ chút chuyện thôi."
Lý Cô Thú nhướng mày: "... Nghĩ mà nhập tâm dữ vậy."
Bạch Thu Diệp hỏi lại: "Chị vừa nói gì với tôi?"
Lý Cô Thú đáp: "Tư Đồ Liêu nói sẽ đến thẳng khu E2 và bảo cô ở đây đợi. Nhưng có việc đột xuất nên phải dời lại, hai ngày nữa mới tới."
Bạch Thu Diệp thầm nghĩ, cũng đúng vào thời hạn cuối cùng mà hai người họ đã bàn từ trước.
Cô hỏi: "Tư Đồ Liêu làm sao biết bọn tôi ở đây?"
Lý Cô Thú lắc đầu: "Chắc là Dị Tra Cục có người của anh ta."
Nghe vậy, Liễu Hạc liền chen vào, giọng đầy nghi ngờ: "Thật sự ổn khi nói chuyện này trước mặt tôi sao? Chắc chắn là cái tên Lãnh Ngọc Long kia lắm mồm mách lẻo."
Mộng Vân Thường
Cậu ta nhún vai: "Không ngờ hai cô lại có liên hệ với gã đó. Hắn đúng là tên điên thật sự, điên hơn cả tôi tưởng."
Lý Cô Thú nhắc nhở: "Nói nhỏ thôi, ở đây có thể có camera giám sát."
Nghe vậy, Liễu Hạc rùng mình, nhưng sau đó lại làm bộ bình thản: "Anh ta không đến mức hèn hạ vậy đâu. Với lại, anh ta không ở khu E2, tôi sợ gì chứ."
Nhưng khi vừa dứt lời, cậu ta phát hiện cả Bạch Thu Diệp và Lý Cô Thú đều đang nhìn chằm chằm về phía sau mình.
Một cảm giác lạnh gáy chạy dọc sống lưng, Liễu Hạc từ từ quay đầu lại—và đập ngay vào mắt là ánh nhìn sắc lạnh của Lãnh Ngọc Long, đang đứng sau cậu ta với một nụ cười âm u trên gương mặt.
Liễu Hạc hét toáng lên: "Quỷ!!!!!!!"
Bạch Thu Diệp: "..."
Cô chỉ biết lặng lẽ nhìn Liễu Hạc lao đầu vào họa mà không hề hay biết.
Sau khi bị “xử lý” một trận ra trò, Liễu Hạc vịn tường, mặt mày nhăn nhó: "Sao anh về sớm thế?"
Lãnh Ngọc Long liếc cậu ta, giọng nhạt nhẽo: "Dùng đầu óc thử xem."
Liễu Hạc bừng tỉnh: "Chết thật, đúng rồi, nếu Tư Đồ Liêu muốn tới, thì anh ta chắc chắn phải lùi lại vì có chuyện... Sao tôi không nghĩ ra nhỉ!"
Lãnh Ngọc Long đáp: "Tôi gặp sự cố trên đường nên đổi lịch hẹn với anh ta."
Liễu Hạc tò mò: "Sự cố gì thế?"
Nhưng thay vì trả lời, Lãnh Ngọc Long lại quay sang nhìn Bạch Thu Diệp và Lý Cô Thú.
Bạch Thu Diệp chủ động nói: "Nếu anh cần trao đổi riêng, chúng tôi có thể ra ngoài."
Lãnh Ngọc Long lắc đầu: "Không sao, để các cô biết cũng được."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/307.html.]
Lý Cô Thú suy đoán: "Liên quan đến dị chủng?"
Lãnh Ngọc Long gật đầu: "Người của Dị Tra Cục bị dị chủng tấn công và thiệt mạng."
Lý Cô Thú chấn động, thốt lên: "Ở đâu?"
Lãnh Ngọc Long trả lời: "Khu Xích Thủy."
Nghe đến đó, Lý Cô Thú vô thức liếc nhìn Bạch Thu Diệp. Bởi vì phó bản mà cô và Tư Đồ Liêu sắp tham gia nằm ngay bên cạnh khu Xích Thủy.
Trong đầu Bạch Thu Diệp hiện lên hình ảnh Trần Văn Bân. Cô hỏi: "Có thông tin chi tiết không?"
Lãnh Ngọc Long lắc đầu: "Chúng tôi chỉ nhận được một tin nhắn vắn tắt. Trong đó ghi lại thời gian, địa điểm và một vài đặc điểm của hung thủ."
Dường như người gặp nạn đã không kịp truyền đi thông tin đầy đủ cho đồng đội.
Liễu Hạc nghiêm túc nói: "Vấn đề lớn hơn là… dị chủng đã trốn thoát."
Lãnh Ngọc Long gật đầu xác nhận: "Có một chi tiết đáng lưu ý. Nhóm đó đã ở khu Xích Thủy hơn mười ngày, tới trưa hôm qua vẫn còn báo cáo tình hình bình thường."
Lý Cô Thú phân tích: "Nghĩa là dị chủng bất ngờ xuất hiện và tấn công họ."
Lãnh Ngọc Long nhìn cô, đặt câu hỏi: "Tại sao dị chủng lại nhắm vào nhóm đó?"
Liễu Hạc lên tiếng: "Chẳng lẽ họ phát hiện ra dấu hiệu gì đó sau buổi trưa, nhưng do đối phương ẩn nấp quá giỏi nên họ mất cảnh giác?"
Bạch Thu Diệp lắc đầu: "Không. Nên nói ngược lại—là dị chủng đã phát hiện ra họ trước và ra tay trước khi họ kịp phản ứng."
Liễu Hạc hít sâu một hơi: "Dị chủng có trí tuệ?"
Lãnh Ngọc Long chuyển ánh mắt sang Bạch Thu Diệp: "Cô biết gì về chúng?"
Bạch Thu Diệp bình tĩnh đáp: "Tôi chỉ đang suy đoán. Hoặc… các anh phải chấp nhận một khả năng khác: Người của Dị Tra Cục đã lơ là nhiệm vụ, thậm chí còn không kịp báo cáo khi nghi ngờ có sự xuất hiện của dị chủng."
"Đúng vậy, tôi cũng nghĩ thế." Lãnh Ngọc Long gật đầu, rồi nói tiếp: "Chỉ tiếc là khi nãy thấy phản ứng của cô, tôi còn tưởng cô thực sự đã gặp dị chủng."
Bạch Thu Diệp hơi động cổ họng, nhưng không nói gì thêm.
Chuyện của Trần Văn Bân, cô sẽ chờ đến khi vào phó bản kia rồi mới làm rõ.
Sau khi có được đáp án chính xác, cô sẽ viết báo cáo trình lên Dị Tra Cục.
Trước mắt, cô chỉ có thể gián tiếp nhắc đến những đặc điểm liên quan tới dị chủng mà thôi.
Lãnh Ngọc Long lại nở nụ cười:
"Nghe nói Tư Đồ Liêu đang bám riết lấy cô?"
Bạch Thu Diệp đáp bình thản:
"Anh ta bảo sẽ dẫn tôi đi qua một phó bản."
Câu trả lời này là kết quả của sự thống nhất trước đó giữa cô và Tư Đồ Liêu. Quả nhiên, Lãnh Ngọc Long chẳng nghi ngờ gì, gật đầu tin ngay.
Anh ta cười khẽ, nói như cảnh báo:
"Cô nên cẩn thận. Anh ta có sở thích kỳ cục lắm. Không phải lần đầu đâu, mấy lần trước, anh ta cũng nhiệt tình dẫn người khác đi. Kết quả, chẳng ai chết, nhưng ai cũng phải đi trị liệu tâm lý cả năm trời."
Anh ta ngừng lại một chút, bổ sung thêm:
"Nói thẳng ra là dễ bị PTSD lắm." (rối loạn tâm lý do chấn thương tâm lý nghiêm trọng)