Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 304
Cập nhật lúc: 2025-06-21 16:59:22
Lượt xem: 18
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi Bạch Thu Diệp đeo balo đi đến, Lý Cô Thú vừa khéo đang tìm cách từ chối một nam sinh quá mức nhiệt tình.
Thấy Bạch Thu Diệp tiến lại gần, Lý Cô Thú lập tức lên tiếng, như thể đã quá quen với việc phải né tránh:
"Đúng, tôi là người đang đợi ở đây. Nhưng tôi không muốn làm quen. Tôi là cung Ma Kết—"
"Chị nói ít thôi." Bạch Thu Diệp ngắt lời, giọng lạnh nhạt. "Tôi là Bạch Thu Diệp, đang đeo mặt nạ."
Lý Cô Thú khựng lại, vẻ mặt ngượng ngùng: "À, tôi tới sớm quá nên hơi mất kiên nhẫn. Mấy người kia phiền thật."
"Chị tới lúc nào?" Bạch Thu Diệp hỏi.
"Khoảng một tiếng trước."
"... Đây gọi là tới sớm một chút sao?" Giọng Bạch Thu Diệp đầy trào phúng.
Lý Cô Thú biện hộ: "Có khi xe buýt liên khu chạy nhanh hơn dự kiến, nếu không gặp sự cố gì."
Bạch Thu Diệp không khỏi nhớ lại hành trình vừa rồi. Xe cô đi bị chặn mấy lần vì sạt lở núi, suốt dọc đường đều phải len lỏi qua những đoạn đường chỉ vừa đủ cho một xe chạy. Tình trạng này lặp đi lặp lại đến bảy, tám lần.
Với hoàn cảnh hiện tại, chẳng ai còn đủ nhân lực và vật lực để duy trì đường cao tốc như trước kia. Các cơ quan quản lý ở từng khu tái định cư cũng đã gần như kiệt sức, chỉ còn đủ sức giữ gìn trật tự trong khu vực của mình.
Lý Cô Thú mở cốp xe, ra hiệu cho Bạch Thu Diệp để hành lý vào trong.
Sau đó, cô nghiêng đầu hỏi: "Tôi định hỏi cô từ trước rồi — tại sao tự dưng lại bảo tôi đi tìm Tư Đồ Liêu?"
Bạch Thu Diệp thuật lại toàn bộ câu chuyện. Càng nghe, Lý Cô Thú càng nhíu mày.
Đến khi nghe xong, cô không nhịn được hỏi: "Cô để Quý Nhạc Thiên chạy thoát?"
"Anh ta bị thương khá nặng." Bạch Thu Diệp bình tĩnh trả lời. "Lần tới vào phó bản, có khi anh ta chẳng sống nổi, nên tôi không nghĩ anh ta sẽ có cơ hội trả thù."
Cô không đề cập đến chuyện Kim Đồng Tử đã ra tay kết liễu Quý Nhạc Thiên.
Lý Cô Thú gật đầu: "Nếu cô đã nói không sao thì chắc là không sao rồi."
Bạch Thu Diệp âm thầm nghĩ: sự tin tưởng vô điều kiện này, rốt cuộc từ đâu ra vậy?
"Trước khi cô tới, tôi đã đi gặp Lỵ Lỵ." Lý Cô Thú nói. "Tôi cũng hỏi bên quản lý khu Tất Phương xem gần đây có thấy đứa trẻ nào đi lang thang một mình không. Họ vừa gửi địa chỉ cho tôi."
Mộng Vân Thường
Cô mở điện thoại, cho Bạch Thu Diệp xem đoạn trò chuyện với nhân viên phụ trách.
Tin nhắn mới nhất là một tấm ảnh — chính là Lỵ Lỵ.
Dù mới sáu tuổi, nhưng gương mặt cô bé đã mang đường nét rõ ràng của Tằng Nhàn Tình và chồng bà ấy. Một nỗi xót xa chợt dâng lên trong lòng Bạch Thu Diệp.
"Đi thôi, tới tìm con bé." Lý Cô Thú nói. "Cô cũng đừng tự trách mình quá. Cái c.h.ế.t của mẹ con bé không phải do cô."
Cô nói đúng. Cái c.h.ế.t của Tằng Nhàn Tình phần lớn là hậu quả từ sự lựa chọn của chính bà ta.
Điều khiến Bạch Thu Diệp canh cánh không phải là trách nhiệm, mà là cảm giác bất an khi nghĩ đến mối liên kết trớ trêu giữa cô và người phụ nữ ấy.
Xe của Lý Cô Thú chạy thêm khoảng mười phút thì dừng lại trước một khu nhà tạm trắng xóa.
Những căn phòng chen chúc, lối đi giữa các dãy chỉ vừa đủ một người lách qua. Xe không thể đi tiếp, họ đành xuống đi bộ.
Nhân viên khu Tất Phương thông báo rằng, Lỵ Lỵ vẫn ở lại trong căn nhà cũ. Nhưng tối qua, con bé đột nhiên khóc lóc suốt đêm, khiến hàng xóm xung quanh không ai ngủ nổi.
Đến khuya, Lỵ Lỵ còn chạy ra đường, vừa đi vừa khóc gọi mẹ...
Bạch Thu Diệp và Lý Cô Thú dừng lại trước căn hộ cũ kỹ của mẹ con Lỵ Lỵ.
Vừa định mở cửa, một người hàng xóm đứng gần đó gọi họ lại.
Người kia cất tiếng dò hỏi:
"Hai người tới tìm ai vậy?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/304.html.]
Lý Cô Thú đáp:
"Chúng tôi là bạn của mẹ con bé."
Nghe vậy, người hàng xóm hạ giọng, vẻ mặt nghiêm túc:
"Chẳng lẽ mẹ con bé gặp chuyện trong phó bản rồi? Tình hình sao rồi?"
Bạch Thu Diệp hơi bất ngờ. Giọng điệu của người này không giống như đã theo dõi livestream, vậy mà lại biết đến chuyện của Tằng Nhàn Tình.
Cô hỏi lại:
"Đúng là mẹ con bé gặp chuyện… nhưng sao anh biết?"
Người hàng xóm thở dài:
"Còn không phải do con bé Lỵ Lỵ à. Lần trước cha nó chết, dù không xem livestream nhưng con bé cứ khóc mãi, không ai dỗ nổi. Phải đợi mẹ nó ra khỏi phó bản nó mới chịu nín, mà giọng khàn luôn mấy ngày."
Một người khác chen vào:
"Tối qua con bé lại khóc y như vậy. Lại còn chạy ra giữa đường, ai cũng tưởng xảy ra chuyện rồi."
"Thật tội, chưa bao lâu mẹ nó cũng mất..."
"Đã là bạn mẹ nó thì làm ơn giúp khuyên nhủ con bé. Chứ sau này biết sống sao cho nổi."
Nói xong, họ quay đi làm việc riêng, để lại Bạch Thu Diệp và Lý Cô Thú nhìn nhau trong im lặng. Cả hai rồi cũng đẩy cửa bước vào.
Căn phòng nhỏ chật chội, một chiếc giường cũ kỹ chiếm gần như nửa diện tích.
Trên giường, một cục tròn quấn trong chăn đang run rẩy. Tiếng khóc khẽ khàng vang ra từ bên trong.
Khi cửa mở, tiếng khóc lập tức ngừng lại.
Một góc chăn được kéo lên, để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hoe, đôi mắt vẫn còn ngấn nước.
Lỵ Lỵ nấc nhẹ, giọng khàn đặc:
"Hai người là ai?"
Bạch Thu Diệp khựng lại một chút rồi nhẹ nhàng nói:
"Chị là bạn của mẹ em."
Con bé nhìn cô chằm chằm, một lát sau bất ngờ reo lên:
"Chị bánh mì!"
Cái gì mà bánh mì chứ… Bạch Thu Diệp không hiểu nổi cách gọi ấy, nhưng cô không phản ứng, chỉ nhẹ giọng hỏi:
"Sao em lại khóc nhiều như vậy?"
Theo lý, Lỵ Lỵ chưa biết mẹ mình đã mất. Có thể là trực giác mách bảo, hoặc do bản năng gắn kết giữa con cái và cha mẹ.
Lỵ Lỵ ngồi dậy, nước mắt lưng tròng:
"Em mơ thấy mẹ nói không cần em nữa."
Bạch Thu Diệp còn đang suy nghĩ xem phải nói sao cho nhẹ nhàng thì Lý Cô Thú đã lên tiếng thẳng thừng:
"Mẹ em mất rồi. Giấc mơ đó là thật. Nhưng mẹ em không cố ý bỏ em đâu."
Lỵ Lỵ nhìn cô, không phản ứng dữ dội như họ nghĩ.
Dường như con bé đã có linh cảm từ trước.
Bạch Thu Diệp không trách Lý Cô Thú vì nói ra sự thật.
Thế giới này giờ đã quá tàn khốc, không còn chỗ cho những lời dối ngọt hay những giấc mơ thiên đường.