Đạo diễn Vương nhảy lên, gỡ một tấm ván gỗ vắt ngang xà nhà. Đằng là một cửa sổ trần cũ kỹ, khóa bằng chốt sắt nhỏ và phủ đầy bụi.
Bạch Thu Diệp , giọng pha chút bất ngờ: “ là cửa sổ thật. Lúc để ý…”
“Nhanh lên,” đạo diễn Vương hối thúc. Ông nhanh như thằn lằn, bám mép cửa sổ lộn trèo mái nhà.
Vừa trèo xong, ông đầu, đưa tay hiệu cho cô.
Bạch Thu Diệp bước tới, nắm lấy khung cửa dùng lực cánh tay đẩy lên. Đạo diễn Vương dạt sang một bên, chừa chỗ cho cô leo .
Cô đặt chân lên mái ngói thì phát hiện trời vẫn tối sầm, dù hơn năm giờ sáng. Mây đen dày đặc phủ kín bầu trời, như thứ gì đó chặn hết ánh sáng tự nhiên. Không khí đầy bụi mờ khiến tầm chỉ còn mấy mét.
“Căn nhà bên kìa,” đạo diễn Vương chỉ. “Chúng mau nhảy sang.”
Bạch Thu Diệp đầu theo hướng ông chỉ. Quả đúng như — cách giữa hai căn nhà tới một mét, một ban công nhỏ nhô bên thể bám khi nhảy.
Cả hai bước đến mép mái nhà, chuẩn lấy đà.
Ngay lúc đó, ánh mắt Bạch Thu Diệp chợt dừng .
Cô thấy một phụ nữ đang trong căn nhà đối diện.
Người phụ nữ da tái nhợt như xác chết, chút biểu cảm, đôi mắt trừng trừng chằm chằm về phía họ. Không chớp mắt, lay động.
Cô , giọng khàn khàn: “Đạo diễn Vương... Trong nhà đối diện, một phụ nữ.”
Đạo diễn Vương hạ giọng, nhỏ với Bạch Thu Diệp:
"Không nhớ lời dặn ? Giả vờ như thấy cô ."
Bạch Thu Diệp cau mày:
" cứ nhảy qua như thế, sẽ đ.â.m thẳng cô ?"
"Tin , cô thật."
Đạo diễn Vương chằm chằm cô với vẻ chắc chắn.
Bạch Thu Diệp liếc ông , bình tĩnh đáp:
" tin ông."
Dứt lời, cô bất ngờ nhét một hạt niệm châu miệng đạo diễn Vương.
Chỉ một giây , mắt ông trợn trắng, cả co giật như điện giật, loạng choạng bước thẳng về phía ngoài biệt thự. Bạch Thu Diệp lập tức kéo ngược ông .
Ngay lúc , ngôi nhà đối diện mà họ định nhảy sang đột ngột biến mất, đó là một hàng rào sắc nhọn như lưỡi d.a.o lộ phía . Nếu họ thật sự nhảy sang, giờ khi chỉ còn đống thịt băm treo lủng lẳng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/282-het-pho-ban-dien-vien-phim-linh-di.html.]
Ngay đó, một bóng đen từ đạo diễn Vương tách . Nó gương mặt méo mó, hốc mắt đỏ rực những tia m.á.u như mạng nhện, môi tím tái, cổ quấn dây thừng, móng tay dài và đen như móng vuốt thú dữ.
Đạo diễn quỷ hiện nguyên hình, gương mặt kinh ngạc đến tột độ khi thấy Bạch Thu Diệp:
" tưởng để lộ sơ hở nào… Rốt cuộc cô nhận ông ?"
Bạch Thu Diệp suy nghĩ đáp:
"Vì đạo diễn Vương thật sẽ bao giờ nghĩ kế thoát kiểu đó. Ông linh hoạt đến , mà nhát gan thì ai cũng . Chắc chắn là ông thể nào bày trò giả vờ thông minh ."
Người cô kéo khỏi ban công, lúc vốn đang giả vờ bất tỉnh, bỗng dựng dậy, giận dữ hét lên:
"Cô nữa xem?!"
Bạch Thu Diệp im lặng ông , biểu cảm nên khó chịu buồn .
là đang diễn sâu thật.
Lợi dụng khắc hai chuyện, đạo diễn quỷ bất ngờ lao thẳng đến chỗ Bạch Thu Diệp. Cơ thể của nó như làn khói mờ, mang theo một mùi tanh ghê tởm phả mặt.
Ngay lập tức, một lá bùa vàng rực dán mạnh lên trán nó. Trong nháy mắt, tia lửa đỏ bùng lên, nhanh chóng lan khắp quỷ vật, tạo thành những hoa văn thiêu đốt như nung gốm.
"Phụt!"
Một tiếng nổ đanh gọn vang lên, đạo diễn quỷ như một chiếc bình sành nung quá nhiệt, nổ tung giữa trung. Có lẽ đến c.h.ế.t nó cũng ngờ hạ gục chỉ bằng một lá bùa.
Đạo diễn Vương phịch xuống đất, ánh mắt trống rỗng nơi quỷ vật biến mất. Mặt trời cuối cùng cũng nhô lên khỏi đường chân trời, chiếu ánh sáng rực rỡ bao phủ bộ phim trường.
Ngoài hàng rào nhọn hoắt, bóng hình Đỗ Thanh Thanh lặng lẽ đó, ngẩng đầu lên mái nhà.
Ánh nắng chiếu xuống cô . Cơ thể dần trở nên mờ nhạt tan biến như sương khói.
Những tội gắn với căn biệt thự , đến đây cũng kết thúc.
Bạch Thu Diệp và đạo diễn Vương vẫn mái nhà, để ánh nắng sưởi ấm , xua tan cái lạnh kéo dài suốt phó bản.
Đạo diễn Vương dậy, xuống run run :
"Xuống thôi."
Cả hai , chui qua ô cửa sổ nhỏ gác mái để trở bên trong biệt thự.
Mộng Vân Thường
Lúc , gian bên trong còn vẻ ma quái như . Dưới ánh sáng ban mai, nơi đây chỉ là một ngôi biệt thự cổ bình thường, còn bóng quỷ, còn oán khí.
Trở tầng một, họ thấy Tạ Lĩnh Nguyệt và ba khác đang giữa phim trường với vẻ mặt mơ hồ, bối rối.
Khi thấy Bạch Thu Diệp và đạo diễn Vương bước xuống, cả nhóm lập tức hiểu chuyện. Trong lúc họ còn mờ mịt nên gì, Bạch Thu Diệp âm thầm kết thúc bộ cảnh .
Đạo diễn Vương lê tới chiếc ghế gấp quen thuộc, xuống như trải qua một cơn động đất. Cả cơ thể ông đổ gục, ngửa đầu thở một dài, nhắm mắt nghỉ ngơi.