Tô Vân từng trong phòng, chậm rãi:
"Chuyện đó... chắc các cũng . Khi chép kinh, đắm chìm trong đó, để ý gì nữa. Các mới là chứng kiến rõ chuyện gì xảy ."
Bạch Thu Diệp trầm giọng hỏi:
"Người đưa tóc cho là ai? Có nhớ rõ ?"
Tô Vân lắc đầu:
" nhớ mơ hồ, dường như ký ức lúc đó xóa mờ. nhớ mặt ."
Tạ Lĩnh Nguyệt nhíu mày:
"Ngay cả là nam nữ cũng phân biệt ?"
Tô Vân suy nghĩ một lúc đáp:
"Nếu dựa dáng thì lẽ là nữ."
Lúc , Đàm Mộng Anh liếc sang Bạch Thu Diệp, khẽ :
"Những lệ quỷ mà chúng gặp trong căn phòng đó... cũng đều là nữ đấy."
"Trên mấy bài vị đều ghi tên phụ nữ, búp bê phía cũng khuôn mặt nữ giới, cả tóc cất trong đó cũng thế." Tạ Lĩnh Nguyệt bổ sung, giọng chắc chắn. "Vết thương của và Tô Vân đều liên quan đến tóc."
Cô dừng , kết luận:
"Rất thể, những giao tóc cho , chính là chủ nhân của những lọn tóc ."
"Lũ quỷ đúng là ngang ngược đến quá quắt, may mà sắp dọn sạch ." Đạo diễn Vương chen , vẻ mặt chút hả hê. "Một nén hương cũng gần cháy hết, chúng xuống canh chừng thôi."
Thế nhưng ngay khi dứt lời, sắc mặt ông tái nhợt hẳn.
Bởi vì ai cũng , trong phim kinh dị, những lời kiểu như "sắp xong ", "may mà yên ",… đều là "cờ tử thần" – lời thoại báo hiệu điều chẳng lành sắp đến. Càng lạc quan thì càng dễ gặp biến cố.
Cả Bạch Thu Diệp và những còn đều cảm nhận khí trở nên nặng nề. Sự bất an lan nhanh giữa nhóm, như thể điều gì đó tồi tệ xảy .
Tạ Lĩnh Nguyệt và Tô Vân lúc cũng hồi phục một phần, liền cùng rời tầng ba, tiến về tầng một.
Khi xuống đến đoạn ngoặt của cầu thang, cảnh tượng mắt khiến tất cả sững sờ.
Chiếc lư hương Bạch Thu Diệp đặt cửa phòng đổ nhào xuống đất. Tro hương rải rác khắp nơi, hỗn loạn. Nén hương cô thắp cũng gãy đôi, chỏng chơ một góc.
"Có động lư hương?" Đàm Mộng Anh , giọng cứng . "Chẳng lẽ là ông bà chủ nhà kiểm tra—"
"Không thể nào là họ." Bạch Thu Diệp lắc đầu. "Chính họ là đầu tiên phát hiện cuốn sách và nội dung bên trong. Họ thừa hiểu việc gián đoạn pháp sự thể gây hậu quả nghiêm trọng đến thế nào."
"Nếu họ, chẳng lẽ là quỷ mở cửa?" Đàm Mộng Anh chau mày. " theo hướng dẫn trong sách, vòng tròn chúng vẽ tạm thời phong ấn căn phòng . Nếu quỷ vẫn thể mở cửa… thì tình hình còn nghiêm trọng hơn cả chúng tưởng."
Cánh cửa phòng mặt chỉ khép hờ, bên trong tối đen như mực. Không ai chuyện gì xảy , nhưng ngay khi gần, họ lập tức ngửi thấy mùi tanh nồng của máu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/270.html.]
"Mùi ..." Đạo diễn Vương biến sắc. "Là máu."
Một cảm giác lạnh lẽo dâng lên trong lòng Bạch Thu Diệp. Trong sách ghi rõ: Vòng tròn cần tuyệt đối sạch sẽ, để dính bất cứ chất lỏng ô uế nào, đặc biệt là máu.
Máu chỉ là chất lỏng, mà còn mang tà khí, là thứ nguy hiểm nhất trong pháp sự trấn oán.
Bạch Thu Diệp lập tức đẩy cửa , giơ đèn dầu chiếu bên trong.
Cảnh tượng trong phòng khiến họ c.h.ế.t lặng.
Ngay giữa vòng tròn vẽ, một bất động. Trên n.g.ự.c đó cắm sâu một con d.a.o găm, m.á.u ngừng tuôn , nhuộm đỏ khu vực vốn giữ sạch sẽ tuyệt đối.
Mộng Vân Thường
Máu tràn qua ngóc ngách, len lỏi giữa những con búp bê, bài vị, và những lọn tóc, như những con suối nhỏ nhuốm m.á.u chảy qua xác c.h.ế.t và bùa chú.
Người đó ngửa, khuôn mặt hướng lên trần nhà, sắc mặt trắng bệch, còn chút sức sống.
Họ nhanh chóng nhận đó là Đinh Nham.
Anh vốn mất quyền kiểm soát kịch bản do ảnh hưởng tâm lý nghiêm trọng. Tuy vẫn còn danh nghĩa là diễn viên, nhưng trạng thái chỉ còn hơn NG một chút. Nếu những còn thành cảnh , Đinh Nham thể rời khỏi phó bản.
giờ, hy vọng đó chấm dứt. Anh chết, và c.h.ế.t theo cách đầy ám ảnh.
"Anh quỷ g.i.ế.c ?" Tạ Lĩnh Nguyệt lẩm bẩm, ánh mắt rời thi thể.
"Quỷ mà dùng d.a.o để g.i.ế.c ?" Tô Vân kỹ, vẻ nghi ngờ hiện rõ. " nghĩ, Đinh Nham thể g.i.ế.c bởi … hoặc chính tự sát trong ảo giác."
"Ý là trong chúng kẻ phản bội?" Đàm Mộng Anh bắt đầu suy luận. "Người đó g.i.ế.c Đinh Nham và cố tình phá vòng tròn bằng m.á.u của . tại ? Làm chẳng cả nhóm đều gặp nguy hiểm ? Vậy lợi ích gì từ chuyện đó?"
"Chính vì điều đó mà dám khẳng định." Tô Vân đáp. "Đinh Nham khi nãy tinh thần bất . Không loại trừ khả năng rơi ảo giác, tự kết liễu chính ."
Nghe những lời phân tích , ai nấy đều thấy kịch bản Đinh Nham lệ quỷ dụ phòng khi ai ở đó, vô tình phá hỏng pháp sự và phản phệ đến mức tự sát, thể xảy .
Thậm chí, so với giả thiết hại, khả năng còn hợp lý hơn nhiều.
lúc đó, đạo diễn Vương như sực nhớ điều gì, cau mày lên tiếng:
"Khoan ... nghĩ một chuyện."
Cả nhóm lập tức dồn ánh mắt về phía ông, chờ ông tiếp.
"Lúc rời khỏi phòng, là đích khóa cửa." Ông chỉ tay về phía ổ khóa còn nguyên vẹn. "Nếu Đinh Nham thực sự điên tự , ai là mở cửa cho ?"
Tô Vân chợt lên tiếng:
"Có thể lũ quỷ mở cửa để dụ ?"
đến đây, chính cũng cảm thấy gì đó đúng. Tuy nhiên, lời thoại ép tiếp tục tranh luận với đạo diễn Vương, thể dừng .
Bạch Thu Diệp lên tiếng, giọng chắc nịch:
"Đạo diễn Vương đúng. Đinh Nham thể tự mở cửa, nhưng quỷ cũng mở ."