Bịt mũi , Bạch Thu Diệp bước . Trên chiếc giường trong góc phòng, một phụ nữ lưng . Mái tóc đen dài che gần hết lưng, nhưng còn chút sức sống. Giòi bọ bò qua từng kẽ tóc, len lỏi lớp chăn gối.
Thuận Nương chết. Có lẽ là c.h.ế.t từ lâu.
Gần cửa là một cái bát trống rỗng, một hạt cơm giọt dầu nào. Có vẻ cô l.i.ế.m sạch cả bát trong cơn đói đến phát điên.
Bạch Thu Diệp quanh, ánh mắt dừng nơi cánh cửa – đó, chi chít những vết cào sâu hoắm, hằn rõ dấu móng tay.
"Trời ơi… cô c.h.ế.t đói ?" Tạ Lĩnh Nguyệt lấy tay che miệng, giọng run run.
Sau khi bọn cướp tràn , cả gia đình lão gia bỏ trốn. Chỉ Thuận Nương – phụ nữ bắt về một cách bất công – bỏ , c.h.ế.t lặng lẽ trong căn phòng ngột ngạt .
"Không chỉ cô ." Bạch Thu Diệp trầm giọng . "Còn cả phụ nữ ở sườn núi nữa. Cô vì con mà ở , rằng nhà họ Tạ rời lời từ biệt."
Hình ảnh ảo giác hôm ùa về trong tâm trí cô.
Có lẽ, phụ nữ cuối cùng cũng thoát khỏi phận nghiệt ngã.
"Những gì chúng thấy chỉ là phần nổi thôi." Tạ Lĩnh Nguyệt , ánh mắt tối . "Biết còn nhiều phụ nữ khác hại như Thuận Nương."
lúc , khung cảnh xung quanh chợt biến đổi.
Họ trong căn phòng tầng một, bàn thờ lớn.
"Cuối cùng cũng về ." Tạ Lĩnh Nguyệt thở nhẹ nhõm, nhưng nhanh chóng sững . Cô lên bàn, giọng nghẹn : "…Những con búp bê, hình như đổi hướng ?"
Lúc , các búp bê còn đặt ngay ngắn.
Giờ đây, tất cả đều mặt về phía họ.
Tiếng rạn nứt vang lên từng đợt.
Lớp vỏ bên ngoài những con búp bê bắt đầu nứt . Từng lọn tóc buộc dây đỏ rơi xuống bàn, bay tứ tung.
Một tiếng vỡ chói tai vang lên – chiếc gương bàn thờ vỡ toang.
Bên gương là một lá bùa vàng ngả màu.
Nhìn thấy lá bùa đó, tim Bạch Thu Diệp như thắt .
"Đây là bùa trấn quỷ." Cô , nhíu mày. "Cả bàn thờ đặt ở đây chắc cũng vì lý do đó."
Tạ Lĩnh Nguyệt hỏi: " nhà họ Tạ bỏ từ lâu, trấn quỷ để gì?"
Bạch Thu Diệp khựng giây lát, như sực nhớ điều gì: " … chủ nhà từng căn biệt thự mua từ khác. Có thể chủ cũ từng ám bởi oán khí ở nơi , nên mời thầy đến trấn."
"Chỉ là trò vặt vãnh thôi." Đạo diễn Vương cố gắng tỏ bình tĩnh, dù tay ông run: "Nếu ngay từ đầu tay thì cần mất công đến thứ hai."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/260.html.]
Mộng Vân Thường
"Gương dùng để tăng hiệu lực cho lá bùa." Bạch Thu Diệp đáp, giọng mang cảm xúc: "Giờ gương vỡ, lá bùa cũng còn tác dụng."
Sắc mặt Tạ Lĩnh Nguyệt trắng bệch: "Ý cô là... sắp chuyện nữa ?"
Cô cố giữ vẻ bình thản, nhưng đôi mắt vẫn đảo quanh đầy cảnh giác. Còn đạo diễn Vương, dù gì, nhưng bàn tay vẫn đang khẽ run rẩy.
Bạch Thu Diệp khẽ rùng , như thứ gì đó lạnh băng đang luồn cổ: " nghĩ... chúng bám theo ."
Vừa dứt lời, những con búp bê nứt vỡ đó bỗng đồng loạt phát tiếng u u rền rĩ, như vọng từ nơi sâu thẳm nào đó.
Tạ Lĩnh Nguyệt vội hỏi: "Giờ ? Đốt tóc hết ?"
Họ vẫn thoát khỏi kịch bản mà đạo diễn quỷ sắp đặt. Nếu giải quyết triệt để những con rối, họ thể kẹt mãi trong vòng lặp hiện tại.
"Nếu đốt tóc mà giải quyết , thì c.h.ế.t đó ." Bạch Thu Diệp lắc đầu.
"Thế rốt cuộc gì?" Đạo diễn Vương cau mày.
"Phải giúp họ buông bỏ chấp niệm." Bạch Thu Diệp , giọng nghiêm túc: "Chỉ khi lòng còn vướng mắc, mới sẵn sàng chịu đựng nỗi đau lặp mãi mãi."
Cô nhớ đến Đỗ Hữu Phúc và những giấy từng ám ảnh trong phó bản dành cho tân thủ. Dù chấp niệm là thiện ác, một khi hóa giải, nó sẽ luôn tồn tại.
"Những sợi tóc bên trong các con rối, thể là tóc của những vợ lẽ trong nhà họ Tạ." Tạ Lĩnh Nguyệt suy nghĩ : "Có lẽ điều họ nhất, chính là tận tay g.i.ế.c c.h.ế.t ông chủ Tạ và Tạ phu nhân."
Đạo diễn Vương nhíu mày: " hai đó c.h.ế.t từ lâu , nhà cửa cũng đổi chủ. Làm giúp những vợ lẽ đó thành chấp niệm?"
"Chúng họ chết, nhưng những con rối thì ." Bạch Thu Diệp đáp: "Và nghĩ... những họ g.i.ế.c chỉ ông chủ Tạ và vợ ông . Có thể cả con cháu nhà họ Tạ cũng trong danh sách."
Cô dứt lời, đạo diễn Vương vô thức sang Tạ Lĩnh Nguyệt.
Tạ Lĩnh Nguyệt lập tức nhận đang soi. Cô thấy rõ hai ánh mắt—một từ đạo diễn Vương, một từ Bạch Thu Diệp—đều đang dừng .
"Các gì? nhà họ Tạ…" cô cứng giọng, nhưng câu đứt ngang.
Bởi vì trong kịch bản, cô đúng là mang họ Tạ, còn thiết lập là tiểu thư bỏ nhà .
Nếu đạo diễn Vương hứng chí, thể gán cô thành hậu duệ của nhà họ Tạ.
Tạ Lĩnh Nguyệt lập tức trừng mắt đạo diễn Vương, chờ một lời giải thích rõ ràng.
Ông đáp, chỉ cúi đầu, giả vờ như đang chăm chú nghiên cứu hoa văn nền nhà.
Tạ Lĩnh Nguyệt thấy lạnh sống lưng.
"Đồ đạo diễn khốn nạn!" Cô nghiến răng.
"Dù nữa, đừng ai bậy." Cô hạ giọng, vẻ mặt như nuốt : "Tìm cách cho mấy con rối ông chủ Tạ c.h.ế.t là ."
Rồi cô tiến bàn thờ, chắp tay, cất giọng: "Ông chủ Tạ và Tạ phu nhân qua đời . Cát bụi về với cát bụi, đất trở về với đất. Các nên buông bỏ và siêu sinh thôi."