Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 220
Cập nhật lúc: 2025-06-16 09:21:51
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hạ Tử Trạc trầm ngâm một lát rồi nói:
“Chu Châu Chu có thể đang ở bên trong. Mình vào xem thử?”
Con đường ngầm mà họ đang đứng chỉ rộng chừng một mét, dài gần trăm mét, được xây hoàn toàn bằng đá. Không có bất kỳ chi tiết trang trí nào, tường vữa bong tróc, rêu mốc loang lổ.
Dưới ánh sáng mờ ảo, bọn họ lần theo hành lang đi xuống, chỉ thấy con đường không hoàn toàn thẳng mà hơi cong nhẹ. Chính vì vậy, không ai để ý rằng ngay bên hông cầu thang lại có một nhánh rẽ nhỏ – và ở đó, một hình nhân đang đứng lặng lẽ.
Không ai rõ phía trước dẫn tới đâu. Quay đầu lại, phía sau là cánh cửa bị khóa bằng dây xích nặng trịch – ngay sau lưng hình nhân đó.
Chẳng ai nói gì, nhưng cảm giác bất an lặng lẽ len lỏi trong lòng từng người. Sự hiện diện của hình nhân, cộng thêm dây xích trên cửa, khiến không khí trở nên nghẹt thở.
Tô Vân là người lên tiếng trước:
"Không rõ Chu Châu Chu vì sao lại đi xuống đây, nhưng lúc đó tôi thấy cậu ta như đang tìm kiếm thứ gì đó. Biết đâu thứ mà cậu ta muốn tìm chính là căn phòng phía sau cửa này."
Câu nói khiến ai cũng sực nhớ lại nội dung kịch bản của Chu Châu Chu – cảnh mở đầu của cậu ta cực kỳ đơn giản, chỉ yêu cầu đi lòng vòng ở tầng một tìm kiếm gì đó, không có lời thoại, không hành động đặc biệt. Đến khi phát hiện cầu thang dẫn xuống tầng hầm, kịch bản kết thúc. Sau đó là phần quay ứng biến, không ai biết cậu ta đã làm gì hay đi đâu.
Vậy nên rất có thể... Chu Châu Chu đã vào căn phòng này.
Hạ Tử Trạc nhún vai, cười khổ:
"Dù thế nào cũng phải tìm được cậu ta. Tôi không muốn bị cảnh sát gọi lên đồn điều tra rồi tạm giam mấy ngày đâu."
Không ai phản đối, ai nấy đều hiểu: muốn rời khỏi nơi này một cách an toàn thì nhất định phải tìm được Chu Châu Chu.
Nhưng vấn đề lại phát sinh – ai sẽ là người đẩy cửa?
Lại một lần nữa, mọi ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía Bạch Thu Diệp.
Cô chỉ đứng im, giơ tay chống hông, nhướng mày nhìn họ đầy bất mãn:
"Gì mà nhìn? Đừng có ép tôi. Không rảnh động tay đâu, ai tò mò thì tự mở."
Tằng Nhàn Tình bật cười, giơ cao đèn dầu:
"Để tôi làm. Tôi là bà chủ nhà trọ, mở cửa kiểm tra phòng là hợp lý."
Dứt lời, bà bước tới, cẩn thận tránh hình nhân bên cạnh rồi giơ đèn soi vào cửa, nhẹ nhàng đẩy thử.
Mọi người còn tưởng sẽ có cơ quan hay sự cố gì bất ngờ, nhưng không – cánh cửa ấy nhẹ tênh mở ra, không chút trở ngại.
Đằng sau là một căn phòng nhỏ, diện tích chừng mười mấy mét vuông. Trong phòng có giường đơn, một ghế đẩu gỗ cũ, một tủ quần áo thấp và một cái bàn vuông đơn sơ. Ở góc tường đặt một tấm bình phong, chắn đi một phần không gian, không ai thấy được bên trong là gì.
Tuy nhỏ, nhưng căn phòng bài trí đầy đủ, rõ ràng từng là nơi để ở.
Điều khiến người ta khó hiểu là tại sao trong tầng hầm ẩm mốc lại có một căn phòng ngủ kín như thế này? Không giống như phòng dự trữ hay kho chứa, mà giống như ai đó từng bị nhốt ở đây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/220.html.]
Khác với phần hành lang xung quanh còn mang vẻ thô sơ, tường phòng này lại được sơn phết tỉ mỉ – nhưng lớp sơn ấy đã bong tróc gần hết vì hơi ẩm, rơi xuống nền tạo thành những mảng dày màu đỏ nhầy nhụa, trông chẳng khác gì xi-rô đông đặc dính vào sàn, vừa bẩn vừa trơn trượt.
Tằng Nhàn Tình bước tới gần, lập tức nhăn mặt, bịt mũi:
"Trời ơi… cái mùi quái gì thế này?"
Những người còn lại cũng cau mày khi mùi trong phòng phả ra. Không hẳn là mùi ẩm thông thường – mà lẫn vào đó là mùi hôi lạ lùng, mốc meo như thứ gì đó bị bỏ quên quá lâu rồi phân hủy.
Tạ Lĩnh Nguyệt không giấu được nghi ngờ:
"Ở đây có vẻ là phòng ngủ, nhưng ai mà chịu nổi sống dưới tầng hầm ẩm thấp thế này chứ?"
Bạch Thu Diệp nhìn qua cửa, rồi chỉ vào đoạn xích còn vắt trên tay nắm:
Mộng Vân Thường
"Người ở đây không phải tự nguyện. Xích này chắc dùng để khóa ngoài. Rõ ràng là từng có người bị nhốt."
Hạ Tử Trạc tò mò đẩy cửa thêm một chút, bất ngờ phát ra tiếng "cạch" nặng nề, sau đó có tiếng bánh răng kéo chậm rãi – một miếng gỗ nhỏ trên cửa bị đẩy sang một bên, lộ ra một khe hở dài khoảng hơn một gang tay.
Anh ngạc nhiên nói:
"Giống chỗ đưa cơm trong phòng giam ấy. Tôi từng thấy loại cửa này ở đồn cảnh sát."
Khe hở hẹp hắt ra thêm một làn khí mốc rữa, khiến ai cũng thêm chắc chắn – căn phòng này không phải để ở, mà là để giam người.
Có thể, từng có ai đó đã bị nhốt ở đây, trong bóng tối suốt nhiều năm, không thấy ánh sáng mặt trời, chỉ nhận được đồ ăn qua khe hở lạnh lẽo đó.
Tằng Nhàn Tình vẫn đứng lùi lại, khịt mũi nói:
"Các người không thấy cái mùi này nó… khác thường sao?"
Tô Vân gật đầu:
"Chắc do nơi này bị bỏ lâu quá. Nhìn mấy món đồ đi, toàn bộ mốc meo hết rồi."
Vừa nói, Tô Vân vừa bước lại gần giường, dùng chân đá nhẹ vào chân giường một cái.
Không ai ngờ được, chỉ một cú đá đó, cái giường cũ nát như thể đã mục rữa từ lâu lập tức sụp đổ, vỡ vụn thành từng mảnh gỗ mủn nát. Bụi bay mù mịt, mảnh vụn b.ắ.n tung tóe, văng cả lên mặt Tô Vân.
Tô Vân ngẩn người, theo phản xạ lùi vội mấy bước, vừa lùi vừa hét lên: “M* nó! Có người ở trong đó!”
Cả nhóm lập tức nhìn về phía đống đổ nát, phát hiện dưới gầm giường vừa bị đạp sập, có một người tóc dài lê thê nằm co lại. Hẳn là người này đã ở đó từ trước mà không ai để ý.
Người ấy nằm nghiêng, đưa lưng về phía mọi người, không hề động đậy.
Tằng Nhàn Tình liếc qua, nói chắc nịch: “Không phải người đâu, là một bộ xương khô.”
Quả thật, bên ngoài cái xác chỉ còn sót lại một lớp áo cũ kỹ đã rách tơi tả. Dưới xương là một lớp đất ẩm đen kịt, rõ ràng đã bị phân hủy, hòa lẫn với bụi đất trong phòng. Chung quanh còn mọc lên mấy cây nấm lạ, khiến cảnh tượng càng thêm rùng rợn.
“Chẳng lẽ đây là người từng bị giam trong căn phòng này?” Tô Vân cố gắng trấn tĩnh lại, điều hòa hơi thở.