Cô lấy một xấp bùa bình an đủ màu, dán khắp xác con quỷ chừa một khe hở nào, dán nghiêm túc như thể đang dán màn hình điện thoại.
Mấy còn thì choáng váng.
“Cô lấy nhiều... , nhiều bùa như thế?” – Tô Vân ngập ngừng, suýt buột miệng “vật phẩm phòng ”, suýt nữa lộ chuyện vượt khỏi kịch bản.
Bạch Thu Diệp vẫn bình thản, mặt biến sắc: “Cha nuôi là đạo sĩ, từ nhỏ học pháp trừ tà. Sau tay sai là để tích tụ sát khí.”
Ánh mắt cô mơ màng như đang nhớ chuyện cũ: “Cha từng , sát khí đủ nặng thì quỷ nhỏ dám gần.”
Những khác xong, chỉ hét lên: Nói xạo cũng thôi chứ!
Trong kịch bản hề gì về “cha nuôi đạo sĩ” “sát khí trừ tà” cả. Nhân vật của cô chỉ là vai phụ, bất kỳ bối cảnh đặc biệt nào.
họ cũng chẳng gì . Đang phim, ai dám thảo luận ngoài kịch bản. Cùng lắm là đè nén cơn tức trong, nhịn mà diễn tiếp.
Trước màn hình giám sát, đạo diễn Vương nghiến răng bóp nát lon nước thứ tư. Bạch Thu Diệp tự tiện thêm lời thoại.
Lần , lời cô bịa chẳng khác gì đang xây dựng một nhân vật phụ cực kỳ quan trọng – kiểu nhân vật sống dai như đỉa, nếu c.h.ế.t thì cũng “nổ” hoành tráng như siêu hùng.
Đạo diễn Vương nở nụ lạnh lẽo, ánh mắt như thiêu rụi cả màn hình: “Cô thích tạo spotlight đúng ? Được, sẽ cho cô một suất cơm trọn gói, khỏi cần nhiều.”
Còn phim trường, Bạch Thu Diệp lúc đang chằm chằm Tô Vân.
Cảm giác như xét nét đến tận linh hồn, Tô Vân run lên: “Cô... cô định gì đấy?”
“Anh.” Cô chỉ cái xác đầu đang giữa sàn, “Mang nó xuống tầng một.”
Mộng Vân Thường
Tô Vân suýt sặc: “Cái gì? Cô điên ? Bắt khiêng cái thứ á?!”
“Nếu thì đánh tiếp.” Giọng cô đều đều, nhưng ánh mắt phát sáng như chuẩn động thủ.
Tô Vân: “...”
Anh chỉ đ.ấ.m một cái vì dại dột rủ Bạch Thu Diệp phó bản . Cái quái gì thế ? Nam chính mà suốt ngày đ.ấ.m như bao cát?
Cực chẳng , lầm lũi về phòng, lôi một chiếc ga trải giường cũ, gói cái xác đầu như đang chuyển nhà.
Những khác thấy lập tức lùi xa, chẳng ai dám gần – sợ vạ lây, xui xẻo đủ đường.
Tằng Nhàn Tình cau mày: “Cô định gì với nó?”
“Đốt.” – Bạch Thu Diệp đáp tỉnh bơ. “Không đốt thành tro, ngủ .”
Câu trả lời giản dị như đang chuyện ăn tối. Ai nấy đều lặng im cô còn đang diễn thực sự tin điều .
Hạ Tử Trạc nuốt khan: “Vậy thì... đốt thôi?”
Vài phút , cả nhóm tập trung cửa biệt thự. Ngoài trời mưa lất phất, nhưng mái hiên chắn phần lớn nước.
Bọn họ lố nhố, chen chúc bên đống đồ cũ chất thành một góc ngay lối . Ghế gãy, chiếu tre, chổi cùn, giỏ mây – những thứ dễ cháy đều gom .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/217.html.]
Chiếc chiếu cũ nhất trong đống đang bọc t.h.i t.h.ể con quỷ.
Tất cả dõi mắt theo Bạch Thu Diệp, cô châm một que diêm thản nhiên ném nó giữa đống chất liệu dễ bắt lửa.
Lửa bắt đầu bén. Mùi khói cay xộc lên, hòa lẫn mùi ẩm mốc và mùi xác c.h.ế.t nhè nhẹ. Ánh lửa lập lòe phản chiếu lên mặt từng , tạo nên một bức tranh rùng rợn giữa đêm mưa.
Trước màn hình giám sát, đạo diễn Vương lặng lẽ ném lon nước thứ năm tường.
Ông đang một bộ phim về tám nhốt trong căn biệt thự ma ám, đấu tranh để giữ vững lý trí sự tra tấn của những linh hồn tà ác.
Không ai trong đoàn nghĩ rằng cảnh tiếp theo sẽ biến họ thành một nhóm trông chẳng khác gì những kẻ sát nhân bệnh hoạn, cửa biệt thự để… tiêu hủy một cái xác.
Trên màn hình giám sát, đạo diễn Vương nghiến răng, ánh mắt như đục thủng hình ảnh Bạch Thu Diệp đang giữa nhóm . Ông gằn giọng: “Bạch. Thu. Diệp!”
Lửa cháy một lúc, khí trong biệt thự bắt đầu nồng lên mùi khét của thịt cháy trộn với mùi dầu mỡ từ cơ thể .
Cánh cửa biệt thự đóng sầm .
Bên trong, rơi trạng thái bối rối tột độ – ai tiếp tục câu chuyện thế nào.
Ánh mắt từng đồng loạt dồn về phía Bạch Thu Diệp.
Cô lên tiếng.
Sự im lặng bao trùm lấy cả nhóm.
Một điều thể phủ nhận là tiết tấu bộ câu chuyện cô phá tan.
Lẽ đến thời điểm , các nhân vật vẫn nên đang chìm trong hoang mang, rõ điều gì đang diễn – đúng chất phim kinh dị.
Thế mà giờ đây, họ … xử lý xong một con quỷ như thể đó chỉ là công việc trong ngày.
Không khí phim kinh dị kiểu gì mà thành thế ?!
Giữa lúc đó, Hạ Tử Trạc đột nhiên nhận một chi tiết:
“Từ từ . Chúng tám mà đúng ? Có ai thấy Chu Châu Chu ?”
Với tư cách là vai chủ nhà, câu hỏi của Hạ Tử Trạc phù hợp.
Tô Vân nhanh chóng đáp : “Lúc lên lầu, thấy đang ở tầng một.”
Thông tin trùng khớp với nội dung ngắn gọn trong kịch bản. Trên thực tế, trong lúc , đúng là Tô Vân thấy Chu Châu Chu xuất hiện ở tầng một. vì phối hợp diễn với Tạ Lĩnh Nguyệt nên để tâm đến thêm.
“Đi tìm thử xem.” Hạ Tử Trạc đề nghị.
Dù là lời thoại của nhân vật, câu cũng chính là tín hiệu Hạ Tử Trạc gửi cho bộ các “diễn viên” – đều hiểu, từ khi bước giai đoạn diễn ứng biến đến giờ, đạo diễn Vương vẫn hô cắt, nghĩa là họ chạm tới điểm mấu chốt mà ông .
Từ những gì xảy , phần nào đoán dụng ý của đạo diễn.
Kịch bản chỉ chi tiết phần mở đầu. Những đoạn để trống – đó mới là nơi để diễn viên khai thác.