Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 205
Cập nhật lúc: 2025-06-15 16:39:30
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dưới ánh mắt dõi theo đầy tò mò của mọi người, cô chậm rãi bước qua, giống như học sinh bị thầy giáo gọi lên bảng đứng phạt.
Đạo diễn Vương ngồi xuống ghế, cầm bút viết liên tục lên tờ giấy trước mặt. Thi thoảng, ông ta ngẩng đầu liếc nhìn từng người trong nhóm, rồi lại cúi xuống ghi chép tiếp. Ai cũng hiểu, ông ta đang phân vai.
Bạch Thu Diệp vươn cổ nhìn trộm, muốn biết tên mình có được ghi lên không. Nhưng vừa mới hơi nhích đầu, đạo diễn Vương đã cảnh giác nghiêng người, còn đưa tay che kín cả tờ giấy.
Bạch Thu Diệp: …Có cần phòng tôi kỹ như phòng trộm vậy không?
Cô thầm lẩm bẩm: “NPC thì bị thương, Đàm Mộng Anh cũng bị thương, mỗi mình không sao cả. Dựa trên tỷ lệ sống sót này, khả năng cao vai nữ phụ sẽ thuộc về mình.”
Dù chưa có kết quả, cô vẫn âm thầm tự cổ vũ bản thân.
Cuối cùng, đạo diễn Vương buông bút, giọng nghiêm túc: “Tập trung lại đây. Tôi sẽ công bố vai diễn.”
Mọi người lập tức tụ lại một chỗ. Lần này, Bạch Thu Diệp cũng không bị đẩy ra ngoài, cô lặng lẽ hòa vào hàng người đứng đợi.
Quan Dương Trạch lên tiếng thay đạo diễn: “Nam chính: Tô Vân.”
Tô Vân lập tức nhảy cẫng lên, vẻ mặt phấn khởi như thể vừa trúng số. Anh ta sải bước tiến về phía đạo diễn Vương, bắt tay với dáng vẻ cực kỳ chuyên nghiệp.
Đạo diễn Vương có vẻ rất hài lòng, còn động viên vài câu: “Lát nữa quay phim thì phải thể hiện cho tốt. Đừng để tôi thất vọng.”
Nói rồi, ông ta tiếp tục nhìn vào tờ giấy: “Nữ chính: Tạ Lĩnh Nguyệt.”
Tạ Lĩnh Nguyệt khẽ nhếch môi, một tay vẫn ôm lấy cánh tay bị thương, gật đầu đáp lại.
Trước đó, vì Bạch Thu Diệp phá hỏng phòng thử vai nữ phụ, Tạ Lĩnh Nguyệt buộc phải đổi sang kịch bản nữ chính. Lúc ấy cô ta còn nghĩ nếu thoát ra được khỏi cánh cửa đen mà không chết, chắc cũng chỉ nhận được vai phụ hoặc vai quần chúng.
Ai ngờ, đạo diễn Vương lại thẳng tay giao cho cô ta vai nữ chính.
Tạ Lĩnh Nguyệt không giấu nổi sự vui sướng, nụ cười rạng rỡ hiện rõ trên khuôn mặt. Bạch Thu Diệp đứng bên cạnh cũng thấp thỏm mong chờ. Hai người bạn của cô đều được gọi tên vào vai chính, cô dĩ nhiên tràn đầy kỳ vọng vào phần công bố tiếp theo – vai nữ phụ.
Đạo diễn Vương quét mắt nhìn qua đám người, rồi dừng lại ở cô.
Ngay khoảnh khắc đó, Bạch Thu Diệp gần như nín thở. Cô nghĩ, dù gì mình cũng đã dọn dẹp cả căn phòng tan nát kia một cách hết sức tận tụy, đạo diễn chắc chắn sẽ không để tâm chuyện nhỏ nhặt như làm hỏng đạo cụ. Một người bao dung như ông, nếu sống ở thời cổ đại, hẳn là minh quân truyền kỳ!
Cô bước lên một bước, ánh mắt long lanh, mở lời đầy cảm kích:
"Đạo diễn Vương, ông thật sự là một người—"
Mộng Vân Thường
“Vai nữ phụ: Đàm Mộng Anh.”
Một câu nói khô khốc như gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt cô.
Bạch Thu Diệp đứng sững như trời trồng, câu nói còn dang dở kẹt lại nơi cổ họng. Cô cảm giác như có một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân dâng lên, cứng lại dọc sống lưng, khiến toàn thân cô hóa đá. Trái tim mong manh của cô vỡ tan như pha lê, đau đến mức không thể thốt thành lời.
Cô lí nhí: “Đạo diễn Vương, ông không nhầm đấy chứ? Tôi… tôi không phải nữ phụ sao?”
Đạo diễn Vương đáp tỉnh bơ: “Không nhầm. Tôi chắc chắn.”
Bạch Thu Diệp hít sâu liên tục, cố gắng ngăn cơn choáng. Tạ Lĩnh Nguyệt khẽ vỗ vai cô an ủi: “Thôi, cậu đã thử vai nữ phụ rồi, cùng lắm thì cũng sẽ nhận được một vai phụ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/205.html.]
Dù tim đau như cắt, Bạch Thu Diệp vẫn miễn cưỡng gật đầu. Cô lặng lẽ thu hồi lời khen ngợi ban nãy.
Minh quân cái gì… Đạo diễn Vương rõ ràng là hôn quân!
Chưa dừng lại ở đó, đạo diễn tiếp tục công bố: “Vai phụ 1: Chủ nhà trọ – Hạ Tử Trạc.”
Hạ Tử Trạc thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười với cả nhóm: “Mong được mọi người giúp đỡ.”
Bạch Thu Diệp trừng mắt lườm đạo diễn Vương, còn ông thì quay đầu, làm bộ như không thấy. “Vai phụ 2: Gã điên sống trên tầng – Đinh Nham.”
Đinh Nham vốn từng cạnh tranh vai nữ phụ nhưng sau sự cố bất ngờ, chuyển hướng sang thử vai nam chính. Tuy không giành được vai chính, nhưng được làm vai phụ cũng đủ khiến anh hài lòng.
Bạch Thu Diệp vẫn im lặng chờ tên mình, trong lòng không ngừng tự nhủ: lần này chắc là tới mình rồi.
Đạo diễn Vương hắng giọng, đội lại mũ lưỡi trai, kéo thấp vành xuống, tránh ánh nhìn như d.a.o găm của cô: “Vai phụ 3: Bà chủ nhà trọ – Tằng Nhàn Tình.”
Tằng Nhàn Tình đã đổi ý từ sớm, không tranh vai nữ phụ mà chuyển sang vai bà chủ nhà trọ. Cuộc thử vai của bà ấy diễn ra suôn sẻ, kết quả này không có gì bất ngờ.
Bạch Thu Diệp tròn mắt, nội tâm gào thét: “Còn tôi thì sao?!”
Cô không nhịn được nữa, hỏi thẳng: “Đạo diễn Vương, ông không nhầm đấy chứ? Tôi… chẳng lẽ tôi không được vai gì ngoài quần chúng sao?!”
Đạo diễn Vương đáp lạnh tanh: “Cô không cần nghĩ. Tôi nghĩ là đủ rồi.”
“Quần chúng 1: Chàng thanh niên mới tới thành – Chu Châu Chu.”
Chu Châu Chu nghe xong, dẫu trong lòng hơi ấm ức nhưng ít ra cũng là “quần chúng 1”. Thấy tình cảnh Bạch Thu Diệp còn thảm hơn, anh ta lập tức cảm thấy an ủi.
Bạch Thu Diệp ôm đầu, kêu lên: “Tôi không chấp nhận! Tôi không chấp nhận!”
“Cô có chấp nhận hay không chẳng quan trọng.” Đạo diễn Vương thở dài, giọng đầy mệt mỏi: “Quần chúng 2: Tay sai tổ chức tội phạm – Bạch Thu Diệp.”
Lời vừa dứt, thiết bị của Bạch Thu Diệp lập tức vang lên âm thanh thông báo:
🎉 Công việc đầu tiên:
🎭 Nhiệm vụ: Thử vai.
✅ Tiến độ: Hoàn thành. 🎬🌟
🎫 Phần thưởng: 5 vé sinh tồn.
📈 Kỹ năng nghề nghiệp [Diễn xuất]: +0.01% 💫
【Bạn đã nhận được vai quần chúng trong bộ phim kinh dị. Hãy tiếp tục cố gắng.】
Bạch Thu Diệp c.h.ế.t lặng.
Không chỉ là quần chúng, mà còn là quần chúng thứ hai, kém cả một gã thanh niên lạ mặt.
Rõ ràng cô diễn xuất đầy cảm xúc, đến biểu cảm nhăn mặt cũng thần thái ngút trời, vậy mà lại chỉ được làm nền.
Cô ngẩng đầu nhìn đạo diễn, lòng đầy uất ức: “Đây rõ ràng là tư thù cá nhân. Ông công khai trừng phạt tôi, thật bất công! Tôi chỉ làm hỏng mấy món đạo cụ thôi mà… Sau đó tôi cũng đã dọn dẹp sạch sẽ rồi, ông còn bắt tôi thay bóng bay mới!”